Đi tất xong, Hàn Dao ngẩng đầu lên, thấy Chúc Quân Dương đang ngồi trên mặt đất, đối diện thẳng với cô, vẫn còn hơi ngơ ngác.
“Tiếu Ti5ếu, ném quần áo của cô ấy cho cô ấy đi.”
Nhìn dáng vẻ ấy của Chúc Quân Dương, Hàn Dao cũng chẳng buồn hỏi vì sao cô ấy lại ở trên giư6ờng cô. Sau khi đi giày vào, cô không để ý tới cô ấy, mang chậu đi rửa mặt. Trong lúc Hàn Dao đánh răng, Trương Lan Tiếu tới cạnh cô để đánh 7răng rửa mặt.
“Dương Dương nói là cô ấy nhớ nhà không ngủ được, muốn nói chuyện với cô nên mò sang, ai ngờ cô lại ngủ rồi, gọi cũng k4hông dậy. Về sau cô ấy nhìn mặt cô rồi thấy buồn ngủ, thế là nằm ngủ luôn ngay bên cạnh cô.”
Động tác đánh răng của Hàn Dao khựng lại8, cô rút bàn chải ra khỏi miệng.
“Mặt tôi có thể thôi miên à?”
Đúng là bó tay với Chúc Quân Dương luôn rồi. Hàn Dao cười, tiếp tục đánh răng. Trương Lan Tiếu không phát biểu ý kiến gì về câu nói của Hàn Dao, ít nhất thì cô ấy không cho là thế. Cô ấy không nói gì nữa, cũng bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Lúc Chúc Quân Dương tới, Hàn Dao và Trương Lan Tiếu đã đánh răng rửa mặt xong, đang đi trở về. Chúc Quân Dương chào hỏi một tiếng rồi vội vã chạy đi vệ sinh cá nhân, còn đám Hàn Dao thì chạy về dọn dẹp phòng ở. Tuần này lại đến lượt bọn họ quét dọn vệ sinh, vậy nên phải mau chóng.
Khúc nhạc dạo sáng sớm ấy không gây ra sóng gió gì lớn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591994/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.