Khi mà thể lực của cô cạn kiệt, Giang Hàn mới kết thúc cuộc vận động dưới nước, kéo Hàn Dao lên bờ.
Hàn Dao nhìn đăm đăm lên nóc5 bể bơi, bên tai là tiếng hít thở nhè nhẹ của Giang Hàn. Một lúc sau, khi hơi thở của cô ổn định trở lại, Giang Hàn mới quay đầu nhìn c6ô.
“Trung thu vui vẻ.”
Giọng nói thản nhiên ấy khiến Hàn Dao hơi sửng sốt, hai giây sau mới chầm chậm nói: “Trung thu v7ui vẻ, giáo quan.”
Tiếp đó, cả hai lại im lặng.
“Cô có biết năm nay là năm thứ mấy tôi chưa về nhà không?”
Giọn4g Giang Hàn rất nhỏ, bể bơi rộng lớn, nhưng không có tiếng vọng lại. Thấy Hàn Dao lắc đầu, Giang Hàn mới quay đi, dời mắt khỏi mặt Hàn 8Dao.
“Năm nay là năm thứ tư rồi. Tôi và đội lục chiến hải quân đã được hai năm, nói thật là cũng nhớ nhà lắm.”
Nhớ nhà.
Hàn Dao không nói gì. Có lẽ đây là vấn đề mà rất nhiều người lính phải trải qua, mặc dù có lúc cũng được nghỉ phép về thăm gia đình, nhưng số người nhớ nhà nhiều vô kể, đâu thể có chuyện ai nhớ nhà cũng được về?
Huống chi Giang Hàn còn thuộc đội trinh sát, lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu, vậy nên chuyện nghỉ phép về thăm nhà cũng chỉ để đó. Chẳng có ai mà không nhớ nhà, cũng như hai người đang nằm ở đây lúc này.
Hai người bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ miên man.
“Tôi thấy đứa bé này rất hợp mắt tôi, chúng tôi có duyên với nhau rồi.”
Bên tai Hàn Dao vang lên câu nói ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591992/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.