“Đường Duy Hy, anh làm sao hả?” 
“Báo cáo, mắt tôi không nhìn thấy gì cả, tôi 
cần lau mắt!” 
Sa Long rảo bước5 đi tới trước mặt, nhìn 
chằm chằm vào đôi mắt của anh ta. 
“Lắm chuyện! Mau lau đi, lau xong thì đứng 
cho tôi!” 
Dưới cái nhìn đăm đăm của Sa Long, Đường 
Duy Hy thấp thỏm lau mồ hôi, đồng thời còn 
không quên nhìn Hàn Dao một cái. 7Trông 
thấy sự tương tác” giữa hai người, Sa Long 
lập tức thò tay chọc vào mặt Đường Duy Hy. 
“Cậu làm cái gì đấy? 4Đang ở nơi công cộng, 
ai lại liếc mắt đưa tình như thế hả? Gì đây? 
Có biết xấu hổ không? Chú ý một chút!” 
Hàn Dao 8không thích những lời nói của Sa 
Long 
“Báo cáo, người trong cuộc có lời muốn 
nói!” 
Thấy bên này xâu xé nhau, Hà Tiêu Linh 
cũng cảm thấy hứng khởi. 
“Có gì thì nói đi!” 
“Báo cáo! Tôi cảm thấy đôi mắt của giáo 
quan bên lính nam không được tốt cho lắm. 
Tôi kịch liệt đề nghị anh ấy tới phòng y tế 
khám xem, kéo đến lúc đó lại không phân 
được người khác là địch hay là bạn!” 
Hàn Dao thật sự có ý kiến về lời nói của Sa 
Long. Cô không phản đối chuyện Hà Tiêu 
Linh trù cô, dù sao cô cũng là lính của cô ấy. 
Nhưng Sa Long không phải giáo quan, cũng 
không phải thủ trưởng quản lý cô. 
Tự nhiên lại nhắc tới cô, cô không vui chút 
nào. Thế nên cô hoàn toàn quên rằng, hiện 
giờ cô đang ở trong trong quân doanh, không 
có quân hàm gì cả, cứ thế gây thù chuốc oán 
với một thiếu úy. 
Câu nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591884/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.