Trần Thanh Trúc mang thai đến tháng thứ sáu thì xuất hiện hiện tượng bị chuột rút, đau hông đi lại khó khăn, ngay cả yoga cũng là nhẹ nhàng miễn cưỡng mà tập. Điều này khiến cho cả nhà lo lắng không thôi. Mà lúc này sức ăn và ngủ của cô tăng lên gấp bội. Cả ngày đều là ăn rồi ngủ. Di chuyển mỗi ngày lại thêm mấy phần nặng nề, khó khăn.
Lê Gia Hào thương vợ nên nhờ ba mình ra mặt giúp mình một thời gian, san sẻ bớt lượng công việc, để phụng bồi bên cạnh vợ. Phần lớn thời gian làm việc của anh đều là ở nhà điều hành từ xa.
Cuối cùng cũng còn cách ngày dự sinh một tuần, cả nhà từ trên xuống dưới luôn trong một tư thế khẩn trương khó nói thành lời.
Đêm cách ngày dự sinh ba ngày, Trần Thanh Trúc cảm thấy mỏi lưng, Lê Gia Hào giúp cô mát xa lại bóp chân lấy nước giúp cô ngâm chân. Dạo gần đây việc làm này đối với anh mà nói thì cũng đã quá quen thuộc rồi.
Hơn mười giờ đêm Trần Thanh Trúc cảm thấy bụng có chút đau, cô có chút hốt hoảng vội vã gọi chồng.
"chồng ơi... mau dậy... em sắp sinh rồi..."
Lê Gia Hào nghe vợ gọi, lại nói sắp sinh thì vội vàng bật dậy, chân tay cũng có chút luống cuống.
"Sao? Bây giờ sinh á? Còn mấy ngày nữa mà...?"
"Aaa... đau... khốn kiếp... lệch ngày... con anh muốn ra trước còn không được sao?... nhanh... nhanh gọi người..."
"Anh... anh biết rồi..."
"Mẹ...em bé muốn ra sao?"
Tin Tin nghe tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2946039/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.