Trần Thanh Trúc trong khoảng thời gian đầu nghén vô cùng đáng sợ, khẩu vị vô cùng không tốt, ăn uống khó khăn, ngay cả sữa dành cho bà bầu cũng không uống được. Cơm là phải quạt nguội, nếu cơm nóng là không thể ăn vì cô chỉ cần ngửi thấy hơi com liền muốn ói.
Lê Gia Hào đau lòng cho vợ, tìm đến cả chuyên gia dinh dưỡng nhưng cũng không thể cải thiện được gì.
Trần Thanh Trúc trên giường nằm trong lòng Lê Gia Hào đang ngủ ngon lành tự nhiên tỉnh dậy, đẩy đẩy Lê Gia Hào vài cái gọi dậy.
"Chồng... chồng ơi dậy đi..."
Lê Gia Hào đang ngủ say bị vợ gọi dậy thì tưởng là có chuyện gì, vội vàng vùng dậy, bật đèn.
"Vợ... có chuyện gì vậy? Em khó chịu ở đâu sao?"
"Không có..." Trần Thanh Trúc nhìn chồng khẽ lắc đầu.
"Vậy em..." Lê Gia Hào có chút không hiểu nhìn vợ mình..
"Em đói..." Trần Thanh Trúc có chút ủy khuất nhìn Lê Gia Hào.
"Em đói sao? Vậy để anh đi làm chút đồ cho em ăn."
Lê Gia Hào nghe vợ nói là cảm thấy đói, thì nhanh chóng muốn xuống giường để đi làm đồ ăn cho vợ. Phải biết rằng vợ anh lâu lắm mới nói mình đói, muốn ăn gì đó. Nhưng rất nhanh sau đó Lê Gia Hào mới thấy có một nỗi khổ không nói thành lời.
"Em muốn ăn cháo bát bảo ở quán bà Sáu ở phố trên..."
"Hả?... Vợ à... bây giờ đã là một giờ đêm rồi, chắc quán người ta cũng đã đóng cửa cả rồi, làm gì còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2946037/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.