Ngoài cửa phòng sinh...
"Oe... oe...oe..." Tiếng trẻ nhỏ từ trong phòng sinh truyền ra.
"Sinh rồi... sinh rồi... cảm tạ trời đất... cảm tạ ông bà tổ tiên phù hộ..." Bà Điển hai tay chắp lại liên tục cảm tạ, hốc mắt nước mắt trực trào ra.
Phịch... Lê Gia Hào ở một bên ngồi bệt xuống sàn, hai mắt đỏ lên...
Cạch... Cửa phòng mở ra y tá ôm theo em bé ra ngoài. Lê Gia Hào vội vàng lao đến, cũng không có đưa tay ôm lấy đứa nhỏ ngay mà hỏi.
"Bác sĩ... vợ tôi thế nào rồi?"
"Vợ anh... Sản phụ vừa sinh xong sức khỏe còn hơi yếu, nhưng đã qua ải, mẹ tròn con vuông rồi. Cả hai mẹ con đều rất tốt..."
"Vậy bây giờ tôi vào với cô ấy được chứ?
"Được..."
Bác sĩ vừa dứt lời Lê Gia Hào đã như một cơn gió mà lao vào bên trong. Bác sĩ ngơ ngẩn một chút lại khẽ cười nhẹ một tiếng. Đây là lần đầu tiên bà gặp một người đàn ông mà khi thấy con mình không hỏi giới tính, chỉ hỏi sức khỏe hai mẹ con, ngay cả con cũng chưa bế đã lao vào với vợ như thế này. Nhìn biểu hiện này của anh đã đủ để thấy anh rất yêu vợ mình.
"Oe... oe... oe..." Đứa nhỉ trong tã dường như biết mình đã bị ba ghét bỏ hay sao mà khóc rất lớn.
Bà Điển đi tới ôm lấy đứa nhỏ, mỉm cười. "Chào cháu... chào mừng cháu đến với nhà ta..."
"Bác sĩ ơi... em cháu là trai hay gái vậy ạ?" Tin Tin biết hiện tại mình chưa thể tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2946043/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.