"Mẹ... mẹ cho con sang bên đấy, con thay mẹ đi cổ vũ Sư Phụ, con hứa sẽ nghe lơid không quậy phá gì cả, con sẽ nghe lời mà... con hứa... con thề, con đảm bảo luôn á."
Tin Tin nhanh nhảu mà nói, đôi mắt còn lấp lánh, giơ tay nhỏ lên để lấy sự tin tưởng của mẹ mình. Trần Thanh Trúc thấy cậu nhóc sốt ruột như vậy biết cá đã ăn mồi, liền nở một nụ cười như hồ ly mà tính kế. Tin Tin nhận thấy sắp có chuyện rồi, trong trái tim nhỏ bé khẽ nhảy tăng thêm mấy phần tốc độ của nhịp đập.
"Cho con về bên kia chơi cũng được thôi, nhưng con phải đặc biệt nghe lời, rồi làm cho mẹ một việc."
"Việc gì ạ?"
"Đơn giản thôi, con giúp mẹ tới nhà của chị em tốt của mẹ lấy cho mẹ một cái hộp gỗ màu hồng phấn của cô ấy là được..."
Tin Tin bỗng chốc như quả bóng xì hơi, khuôn mặt lại trở thành bí xị, xụ mặt, phụng phịu với mẹ mình.
"Mẹ... mẹ đang đánh đố con sao? Nghĩ sao con lấy được đồ của Yêu Nữ chứ, con còn chưa lấy chắc đã bị cô ấy tét cho sưng mông ấy chứ. Mà cái hộp màu hồng chết bầm kia là cái gì mà mẹ và cô ấy lại cứ phải chanh nhau lấy như vậy chứ, bao nhiêu năm rồi, chơi như vậy chẳng vui chút nào cả."
"Vậy thì thôi... con ở lại và không đi đâu hết. Con đừng tưởng mẹ không biết cái ý định kia của con có những tính toán gì nhá. Hừ tính trốn không phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945951/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.