"Nhìn cái mặt bí xị của con kìa, ai chọc tức con vậy?"
Tin Tin ngồi xuống bên cạnh mẹ mình khẽ trề môi nhỏ, nhỏ giọng mà oán thán.
"Chị em tốt của mẹ chứ ai... con suýt chút nữa là bị cô ấy chọc cho tức chết rồi..."
"Haha... chắc là con chơi game cùng cô ấy chứ gì, thế trước đó không ai nói cho con biết là không nên chơi cùng cô ấy hay sao hả?"
"Có nói... nhưng tại con không tin."
"Đáng đời con... haha..."
"Mẹ..."
Trần Thanh Trúc cười cười nhìn con trai từ bỏ thêm ý kiến. Lê Gia Hào ở bên chỉ biết lắc đầu nhìn Tin Tin. Tin Tin như nghĩ ra gì đó liền quay sang nói với anh.
"Ba ba tốt của con..."
Lê Gia Hào cảnh giác đưa mắt nhìn cậu nhóc, đương yên đương lành nũng nịu, nịnh nọt bất đột xuất như vậy chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp cả. Một vòng quang đề phòng trong lòng anh được thiết lập, ngay sau đó sự thực đã chứng minh, anh đề phòng không sai. Tin Tin cười vòng sang ngồi cạnh anh, nói.
"Ba... ba con nói với ba cái này, ba có muốn có thời gian, không gian riêng ở bên mẹ con không?"
Lê Gia Hào gật đầu, thấy anh gật đầu cậu nhóc lại tiếp tục.
"Ba... nếu ba muốn có nhiều chỗ tốt như vậy, thì ba hãy nói với mẹ cho con sang bên kia chơi với ông cố và bà ngoại nuôi một thời gian đi có được không?"
Trong lòng Lê Gia Hào chuông cảnh báo rung mãnh liệt, tuyệt đối bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945949/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.