Cạch... cửa phòng tắm đúng lúc người kia sắp chạm đến máy tính lại bật mở. Một người đàn ông thân hình có chút cao gầy, cả người vẫn còn những giọt nước đọng lại trên thân, ở trần, bên dưới chỉ tùy tiện quấn một cái khăn tắm. Thản nhiên đi đến lấy một điếu thuốc lá châm lửa rít một hơi. Tiếp đó với tay cầm lấy điện thoại bấm số gọi đi.
Mà lúc này ở trong tủ quần áo, Trần Thanh Trúc đang mắt to trừng mắt nhỏ với một người. Người này chính là người ban nãy ở bên ngoài tiến vào, có thể nhìn ra người này cũng là có mục đích như Trần Thanh Trúc mà đến. Nhưng ngạc nhiên hơn cả là khi hai người giáp mặt trong nháy mắt cả hai đều là nhanh tay lột được khẩu trang che mặt của đối phương. Để rồi chết lặng, trân trân nhìn nhau. Người kia chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Lê Gia Hào. Cả hai người đều là há mồm trợn mắt trừng nhau. Nhưng vẫn rất cẩn thận không tạo ra sự chú ý cho bên ngoài.
Người đàn ông nọ ở bên ngoài giường như đã kết nối được điện thoại, tiếng nói có chút ồm ồm vang lên.
"Lão Long Đầu tôi đã tới nơi rồi, bao giờ thì tiến hành giao dịch kia đây. Ông không thể để tôi chờ quá lâu đâu, tài liệu này tuyệt đối là tôi không muốn giữ nữa, tuy rằng nó đã được mã hóa bao nhiêu tầng bảo vệ, nhưng cũng chẳng thể đảm bảo rằng có gì sơ sót xảy ra được đâu..."
Không biết đầu bên kia nói cái gì mà người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945887/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.