"Cô đó... lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy, còn làm nũng với mẹ..."
Bà Điển khẽ điểm nhẹ vào trán con gái một cái mắng yêu một tiếng.
Lê Gia Hào liếc mắt nhìn em gái mình một cái thấy cô có điểm gì đó rất khác thường nhưng không thể nói rõ được.
Lúc này Lê Xuân Trường cũng từ bên ngoài bước vào. Vừa vào đến nhà đã cùng Lê Yên Thư huyên náo thành một đoàn, cười nói thập phần vui vẻ.
Dùng cơm tối xong khi cả nhà đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm thì bà Điển nhìn đến hai người con trai, ý vị hỏi.
"Hai người các con định bao giờ thì tính chuyện chung thân đại sự cả đời đây? Hôm nay mẹ cùng thím Dương đi siêu thị có gặp được một cậu nhóc vô cùng đặc biệt... mẹ cũng muốn có cháu bế rồi."
Lê Gia Tuệ và Lê Gia Hào đều hiểu được những lời này của mẹ mình là có ý gì. Lê Gia Tuệ nói.
"Mẹ... con còn đang phấn đấu vì sự nghiệp mà... nếu mẹ muốn có cháu bế thì nói em Thư sinh là được rồi. Dù sao em nó cũng đã xây dựng gia đình rồi, có con cũng là việc nên làm."
Lê Gia Hào vẫn bảo trì im lặng không lên tiếng, ngồi đó. Lê Yên Thư thì vô cùng bất mãn, tỏ ý không vui nhìn Lê Gia Tuệ.
"Anh cả... em không muốn làm bia đỡ đạn cho bất cứ ai đâu. Với lại việc có em bé không phải em muốn là được. Vậy nên đừng có lôi em vào vấn đề này."
Lê Yên Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945881/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.