Lê Gia Hào thấy cô đang suy nghĩ liền cúi người thở nhẹ vào tai cô, nhỏ giọng dụ dỗ.
"Em cho anh một cơ hội có được không?"
"Cơ hội gì?"
Trần Thanh Trúc vô thức hỏi lại. Lê Gia Hào cười lên một tiếng nói.
"Cơ hội để chúng ta trở thành người một nhà, tuy hai mà một."
"Cũng được... ý kiến không có tồi...a...aaa..."
Trần Thanh Trúc trong lúc vô thức đang suy nghĩ đến vấn đề mình có nên hợp tác nói rõ vấn đề với Lê Gia Hào hay không, vô thức mà trả lời anh. Đến khi phát hiện ra cái gì không đúng thì đã muộn mất rồi còn đâu.
Lê Gia Hào đắc ý cười lớn. Vui vẻ, kích động, ôm cô hôn một lần nữa.
Trần Thanh Trúc buồn bực mà quát.
"Anh có thôi đi không hả? Hôn cái gì mà hôn... ngàn năm chưa được hôn hay sao vậy? Không cho hôn nữa, anh nghĩ tôi là gấu bông chắc, để tùy ý anh hôn."
Lê Gia Hào lại cười lên, nhìn cô.
"Em vừa đồng ý làm gấu của anh đó thôi..."
"khốn kiếp... tôi đồng ý làm gấu của anh bao giờ..."
"Không phải là gấu... thì là bạn gái, cái này như nhau mà... anh hôn bạn gái anh thì có gì sai..."
Lê Gia Hào đường đường chính chính mà nói.
Trần Thanh Trúc đang muốn bùng nổ thì lại nghe thấy tiếng của Tin Tin vang lên.
"Mẹ..."
"Hả..."
"Hả..."
Cả hai người Trần Thanh Trúc và Lê Gia Hào đều giật mình xoay người lại. Trần Thanh Trúc nhanh chóng, đứng lên rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945889/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.