Trần Nhất Minh hai mắt như phun lửa, nhìn chằm chằm vào Trần Nhất Sơn mà quát. 
"Mày không nghe thấy tao nói gì à..." 
Trần Nhất Sơn hơi khựng người lại, trong mắt hơi co rút, cố gắng bình tĩnh lại, không kiên nhẫn nói. 
"Tôi không điếc... nhưng xin hỏi ông lấy cái tư cách gì để ra lệnh cho tôi đây? Nếu tôi nhớ không lầm cách đây không có lâu lắm, ông đã từng hùng hổ nói tôi và ông từ nay về sau không còn liên quan gì tới nhau, chuyện của tôi ông không quản mà việc của nhà họ Trần cũng không còn bất cứ dính líu gì với tôi nữa. Ông thậm chí còn tuyệt tình, chẳng mảy may mà nhíu mày một cái, đuổi tôi khỏi Trần gia cơ mà. Trên hộ khẩu cũng ghạch tên tôi luôn rồi, à... xem tôi này... còn cả quyền thừa kế cũng xóa bỏ nữa chứ. Ông bây giờ tư cách gì cũng không có, vậy mà lại muốn ra lệnh cho tôi sao? Nực cười..." 
Trần Nhất Minh nhất thời nghẹn họng, khuôn mặt đỏ bừng như than hồng, không biết là do thẹn hay tức giận nữa. Hung hăng trừng mắt lớn tiếng mà quát Trần Nhất Sơn. 
"Mày là con trai tao. Trong người mày có máu của tao..." 
Trần Nhất Sơn sắc mặt âm trầm, nhìn Trần Nhất Minh căm tức, như muốn xé xác ông ta ra vậy. 
"Con trai ông còn đang ở trong bụng vợ ông kia mà, nó còn chưa có ra đời đâu... còn tôi... xin lỗi ông... máu của ông tôi đã trả lại cho ông cả mấy chục năm nay rồi, có lẽ còn thừa rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945855/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.