Trần Nhất Sơn nhìn chằm chằm vào người đàn bà đang đứng trước mặt mình, lông mày cau lại, khó chịu, lạnh lùng lên tiếng.
"Gì tìm tôi có chuyện gì? Nói đi, tôi không có thời gian đâu."
Vũ Thúy Loan một thân quần áo toàn đồ hiệu, trang điểm đậm, đôi mắt sắc lạnh, trào phúng nhìn Trần Nhất Sơn.
"Con trai..."
Trần Nhất Sơn nghe hai từ này phát ra từ miệng của Vũ Thúy Loan thì âm thầm siết chặt nắm đấm, hận ý dâng lên trong mắt, khí tức lạnh lẽo từ trên người tỏa ra, áp bức, khiến cho Vũ Thúy Loan bất giác lạnh sống lưng.
"Đừng có gọi tôi như vậy. Bà không có tư cách đó đâu. Đây là lần cuối cùng... nếu... còn có lần sau, tôi không giám đảm bảo răng với lợi của bà còn có thể thân thiết ở bên nhau được nữa đâu đấy..."
Vũ Thúy Loan nghe Trần Nhất Sơn nói những lời này thì tức giận tới run rẩy cả người, chỉ vào mặt anh mà mắng lớn.
"Mày... mày... nuôi mày lớn, cho mày ăn học, vậy mà bây giờ mày lại dùng những lời như dân giang hồ để nói với tao như vậy à. Mày đe dọa ai chứ... ôi giời ơi... là giời... đành rằng tao đây không có công sinh nhưng cũng là có công dưỡng đối với mày. Mày lại đối xử với tao như vậy. Mày là cái thứ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát..."
Vũ Thúy Loan tru chéo, lớn tiếng lên như một oán phụ, bộ dáng một bà mẹ kế bị con mình ức hiếp, khóc lóc kể lể tùm lum. Điều này mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945847/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.