Khóe miệng của tất cả mọi người khẽ giựt giựt, đầu đầy hắc tuyến che kín, không thể nói lên lời trước một màn này mà.
Trần Nhất Minh nhất thời bị chọc tức, trong miệng như có một búng máu muốn phun ra vậy, con nhóc trước mặt này từ đâu chui ra mà không biết trời cao đất rộng, hoa ngôn xảo ngữ với ông ta.
Lúc này ở bên cạnh ông ta, Trần Bích Ngọc nhận ra Trần Thanh Trúc thì sắc mặt liền thay đổi hẳn, hai tay nắm chặt lại, tức giận muốn xông đến mà giáo huấn Trần Thanh Trúc một hồi. Nhưng mẹ cô ta Vũ Thúy Loan lại nắm tay cô ta mà kéo lại, khẽ lắc đầu ra hiệu. Trần Bích Ngọc chỉ có thể hậm hực ôm một cục tức mà đứng đó.
Vũ Thúy Loan nhìn tình hình một chút liền đi đến nói nhỏ bên tai của Trần Nhất Minh mất lời gì đó, rồi cùng nhau rời đi. Trước khi đi Trần Nhất Minh không khỏi trừng mắt mà nhìn hai người Trần Thanh Trúc và Trần Nhất Sơn một cái.
Khi cả nhà kia rời đi, mọi người đứng xem náo nhiệt cũng rời đi. Trần Thanh Trúc nhìn Trần Nhất Sơn cười cười, nói.
"Không nghĩ đến có một ngày cũng có thể nhìn thấy một màn này... aizzz... sao anh lại để cho bọn họ tùy ý mà bắt nạt vậy chứ?"
Trần Nhất Sơn nhún nhún vai, nói.
"Tôi cũng đâu có thể xông đến mà vả miệng họ đâu... Bỏ đi, đấu võ mồm một chút, cô không thấy là họ chọc vào tôi cũng là ăn không ít thiệt thòi đó thôi."
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945857/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.