"Ôi chao!!! Chiếc lắc tay này thật đẹp... cô mau đưa tôi coi... tôi muốn nó..." 
Trong khi cô gái nhân viên bán hàng còn đang giới thiệu về chiếc lắc cho hai mẹ con Tin Tin và Trần Thanh Trúc thì bỗng có một bàn tay trắng nõn của phụ nữ vươn tới cầm lấy chiếc lắc trong tay cô ta, miệng liền nói muốn chiếc lắc tay này. 
Tin Tin quay qua nhìn mẹ mình, Trần Thanh Trúc nhìn con trai khẽ nhún nhún vai... 
Mà nhân viên bán hàng rất nhanh hồi phục lại sau vài giây thất thần, nụ cười tiêu chuẩn trên môi trở lại. 
"Chào quý khách... rất hân hạnh được phục vụ quý khách..." 
Hoàng Linh Như liền phất tay, nói. 
"Tôi muốn chiếc lắc tay này, giá bao nhiêu..." 
Cô nhân viên, trên môi vẫn nở nụ cười, mở lời nhỏ nhẹ. 
"Thưa quý khách... chiếc lắc tay này đã được hai vị khách này nhìn trúng trước rồi... quý khách có thể chọn cái khác được không ạ..." 
Hoàng Linh Như nghe nhân viên bán hàng nói vậy liền nhìn qua hai mẹ con Tin Tin và Trần Thanh Trúc, khẽ hừ mũi một cái. 
"Cô là đang nói họ sao?..." 
Nhân viên bán hàng:"vâng ạ..." 
Hoàng Gia Linh:"Hừ... hừ...cô nhìn hai người họ một chút, cô cảm thấy họ có khả năng mua nổi chiếc lắc tay này sao? Thật không có mắt nhìn..." 
Nhân viên bán hàng:"Thật xin lỗi quý khách... cho dù là như thế, vẫn là hai vị này nhìn trúng trước, nếu họ chưa nói sẽ không mua chúng tôi vẫn phải tôn trọng họ..." 
Rồi cô nhìn sang hai mẹ con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945715/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.