"Haha... mua... cô có khả năng sao? Không tự nhìn lại mình một chút, khẩu khí lớn quá rồi đấy... tôi đây có lòng tốt khuyên cô một câu nha, tốt nhất là cô nên hỏi giá của chiếc lắc này một chút đi rồi hẵng nói có mua hay không nha..."
Hoàng Linh Như cười lên khinh bỉ mà nhìn Trần Thanh Trúc nói vài lời mỉa mai.
Trần Thanh Trúc tựa tiếu phi tiếu mà nhìn lại cô ta một cái. Môi mỏng khẽ mở.
"Nếu cô đây đã nói vậy, khinh khi người như vậy có lẽ là người rất có tiền đi. Chi bằng chúng ta đấu giá công bằng đi, ai ra giá cao hơn thì chiếc lắc tay liền là của người đó..."
Hoàng Linh Như:"Đấu giá sao? Cũng không phải là không được nhưng ta đây sợ cô tay không bắt giặc tới khi đó ta chẳng phải là ăn thiệt lớn hay sao?"
Trần Thanh Trúc:"Nếu cô sợ ăn thiệt vậy chúng ta tìm người tới làm chủ..."
Hoàng Linh Như:"Tìm ai?..."
Vô tình hay hữu ý lúc này đây giám đốc ở đây Lưu Phúc lại đi tới, vừa vặn nghe được hai người nói như vậy liền nói.
"Hai vị quý khách... nếu không để tôi tới giúp hai vị đi..."
Cả hai người Trần Thanh Trúc và Hoàng Linh Như đều cẩn trọng đánh giá một phen rồi cũng là đồng ý.
Giám đốc Lưu Phúc liền cười nói.
"Thế này đi đã như vậy để cho công bằng hai vị đây cùng nhau ký một thỏa thuận, mỗi người đều là đưa tới giá gốc của sản phẩm làm tiền cọc là mười ngàn đô la, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945717/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.