5 ngày sau.
Nguyệt Như Ái đã dậy từ sớm, chuẩn bị kĩ càng rồi cùng Lâm Dương Vũ tới nhà Từ An An. Từ xa đã nhìn thấy cô ấy chuẩn bị mọi đồ đạc, đang chờ ở ngoài rồi.
Lâm Dương Vũ xuống xe trước.
- An An, cô lên ghế sau ngồi cùng Như Ái đi, để tôi giúp cô xách mấy thứ đồ này lên.
- Được, cảm ơn anh.
Từ An An nhìn Lâm Dương Vũ tốt như vậy, vừa ngưỡng mộ vừa mừng cho Nguyệt Như Ái, sau bao nhiêu năm, cuối cùng bạn thân cô cũng tìm được một người đàn ông tốt. Lúc cô lên xe, lại nhìn khuôn mặt của Nguyệt Như Ái đang buồn thiu ra rồi.
- Sao, sao mà mặt cứ đần đần ra thế, cười lên xem nào.
- Mày… Bao giờ mày về?
- Tao cũng không biết được nữa… Chắc là… Mấy ngày lễ sẽ về đây.
- Không, ý tao là về hẳn đây cơ, không bao giờ ra nước ngoài hay rời đi đâu hết nữa ấy?
- Có lẽ là không bao giờ được đâu.
Từ An An chỉ biết cười trừ, rồi vỗ vỗ lấy lưng của Nguyệt Như Ái.
- Đừng lo, qua đấy tao sẽ vẫn giữ liên lạc với mày, tối nào cũng gọi cháy máy mày luôn.
Lâm Dương Vũ xong xuôi cũng lên xe, rồi đi thẳng tới sân bay. Từ An An trên đường cố nhìn lại cảnh vật nơi đây thật kĩ, bởi sau hôm nay, cô sẽ rời khỏi mảnh đất này, mang theo nỗi nhớ nhung một người, người mà đã làm trái tim cô rung động, là người khiến trái tim cô tan vỡ và cũng là người khiến cô rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-kho-chieu-cua-tong-giam-doc/1719973/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.