- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- À, không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là cảm nắng cộng với cơ thể bị mất nước nên mới ngất thôi. Bệnh nhân chỉ cần truyền nước xong là có thể về ngay trong ngày. Mời người nhà bệnh nhân đi theo tôi.
Nghe bác sĩ xong, Nguyệt Như Ái mới thở phào nhẹ nhõm, còn Lâm Dương Vũ anh giúp cô đi thanh toán viện phí.
Bước vào bên trong, Nguyệt Như Ái thấy người phụ nữ ấy đã tỉnh.
- Cháu… ừm… Cô…
Nguyệt Như Ái ấp úng, không hiểu sao đứng trước người phụ nữ này lại khiến cô trở nên nhút nhát như vậy. Người phụ nữ ấy mỉm cười, hiền hòa mà vẫy vẫy cô lại ngồi cạnh mình.
- Cảm ơn con đã giúp ta.
- A, không… Không có gì ạ, chỉ là việc nên làm thôi ạ.
- Ta tên là Ngọc Khuê, con gọi là dì Khuê cho thân thiện, còn con tên là…?
- Dì Khuê, con tên là Nguyệt… Nguyệt Như Ái ạ, mà dì có số người thân không ạ? Con giúp dì gọi họ tới chăm sóc cho dì.
- À, dì không. Dì mới từ nước ngoài về thăm quê hương nên không có.
Lúc này, Lâm Dương Vũ thanh toán xong liền bước vào. Nhìn thấy Ngọc Khuê ở trên giường, anh cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi. Còn Nguyệt Như Ái bước tới cạnh anh mà thì thầm vào tai anh.
- Anh, dì ấy không có ai chăm sóc… Em không thể nghỉ làm được, mà cũng không thể bỏ dì ấy lại một mình được.
- Vậy, thuê người chăm sóc là được mà.
Nguyệt Như Ái nghe thấy ý kiến của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-kho-chieu-cua-tong-giam-doc/1719974/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.