Ngạo Dạ Phong nghiêng đầu cười một tiếng. Không khí vừa mới lạnh lẽo trong nháy mắt đã tan biến, hắn cười như một đứa bé:
- Em thích anh!
Trần Vũ Tịch cau mày, lúc này mà hắn còn có thể nói ra những lời hài kịch như vậy.
- Được rồi Ngạo Dạ Phong, tôi không có tâm tình đùa giỡn với anh. Mau trả lại cái áo kia cho tôi. - Trần Vũ Tịch thở dài, đó là một trăm vạn đấy! Mặc dù cô biết nó tuyệt đối không trị giá nhiều tiền vậy, nhưng vừa nghĩ tới nụ cười tà ác trên người đàn ông kia, cô lại lập tức giống như bị ôn thần quấn thân.
Coi như cô trốn trong nhà không ra khỏi cửa, anh ta cũng có thể tìm tới cửa đòi cô một trăm vạn kia. Loại cảm giác này thật làm cho người ta thấy kỳ quái, tại sao lại làm cô có cảm giác hư ảo?
- Cái áo đó đã bị anh đốt.
- Hả? - Trần Vũ Tịch há hốc miệng nhìn Ngạo Dạ Phong chằm chằm.
- Vũ Tịch, điện thoại di động của em đâu?
- Làm gì?
- Về sau nếu có chuyện gì thì trước tiên phải gọi cho anh, còn nữa, trước mười giờ tối nhất định phải về nhà, sau khi tan học ngoại trừ anh ra, không cho phép đi cùng bất kỳ người đàn ông nào. - Ngạo Dạ Phong đứng trước gương, mặc quần áo, gió nhẹ nước chảy mà nói.
“Anh ta thật sự đã sửa lại cách xưng hô với mình, hơn nữa còn sửa lại thái độ đối với mình.”
- Nghe không hiểu sao? - Phát hiện Trần Vũ Tịch ngây ngẩn, Ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-hang-ti-cho-choc-ba-xa-cua-tong-giam-doc/554153/quyen-3-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.