Trần Vĩnh Hải đứng dậy, nhìn theo hướng trung tâm hồ mà Khánh Minh chỉ, rất nhanh anh đã nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền ở giữa mười mấy chiếc thuyền nằm xung quanh.
Người ngồi phía trên đúng là Nguyễn Quỳnh Anh.
Về phần người đàn ông kia....
Trần Vĩnh Hải nhíu mày suy nghĩ một chút, anh cảm thấy người đó rất quen nhưng không nhớ được là đã gặp ở đâu.
"Vĩnh Hải, có cần tôi bảo nhân viên công tác gọi họ đến không?" Khánh Minh nhíu mày hỏi.
Trần Vĩnh Hải để ngoài tai, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào người Nguyễn Quỳnh Anh, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nguyễn Quỳnh Anh cách đó không xa dựng cả da gà lên, cô bỗng dưng cảm thấy sợ đến run người.
Trần Cận Phong chú ý tới động tác của cô thì dừng mái chèo lại rồi hỏi: "Sao thế?"
"Không sao, có một giọt nước bắn lên đùi em, có hơi lạnh." Nguyễn Quỳnh Anh xua tay rồi cười trả lời.
Lúc nãy cô có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trần Cận Phong cởi áo khoác của mình ra rồi trùm lên đùi Nguyễn Quỳnh Anh: "Thế này sẽ không bị văng nữa!"
Nguyễn Quỳnh Anh cảm nhận sự ấm áp truyền từ đầu gối đến, trong ánh mắt có vài cảm xúc phức tạp:
"Cận Phong, sao anh lại đối xử tốt với em như thế?"
Đừng bảo là anh ta có ý với cô nhé.
Lúc còn ở nước ngoài, có rất nhiều bệnh nhân nữ xinh đẹp có ý với anh ta, nhưng anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2522330/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.