Nghe thấy giọng nói của Trần Cận Phong, Nguyễn Quỳnh Anh cố nở ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng trên mặt:
"Em không sao."
Trong lòng cô sớm đã bị Trần Vĩnh Hải đâm trăm ngàn vết thương, cô vẫn có thể còn có chuyện gì sao?
"Em…thật sự được Trần Vĩnh Hải bao nuôi sao?" Trần Cận Phong ngập ngừng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh lau nước mắt, tự cười giễu cợt: "Đúng vậy, em vừa trở về nhà họ Nguyễn thì xảy ra chuyện bất ngờ, cần có một trăm linh năm tỷ, tìm rất nhiều người để vay đều không vay được tiền, em không còn cách nào khác, đã tự mình bán thân."
Trong số những người được chọn lựa có tiền có thế lực, cô chọn lựa người nhỏ tuổi nhất, ai mà biết người cô chọn được chính là Trần Vĩnh Hải.
"Em thật ngốc!" Trần Cận Phong gõ vào trán Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt lô ra vẻ mặt đau khổ: "Sao em lại không liên lạc với anh."
Một trăm linh năm tỷ, đối với anh ta mà nói ra cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa cái trán bị gõ đau, vẻ mặt đau khổ:
"Số tiền quá lớn rồi."
Nhưng những người chú bác quen biết hơn mười năm, với nhà họ Nguyễn có mối quan hệ tương đối tốt đều từ chối vay tiền, sao cô lại không biết xấu hổ đi vay tiền người bạn mới chỉ quen biết bốn năm?
Vả lại, cô cũng không dám chắc anh ta có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không.
"Vậy sau này em dự định làm gì? Suy cho cùng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2522328/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.