“Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?” Quản gia Hoàng bước tới, có hơi đau lòng hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay: “Tôi có thể có chuyện gì chứ.”
Bị anh bỏ lại, cô cũng đã thành thói quen rồi.
Nhìn ra cô đang cười miễn cưỡng, quản gia Hoàng thở dài vỗ vai cô: “Đừng khó chịu, cậu Hải chỉ đi công tác thôi, qua mấy ngày sẽ quay lại.”
Nguyễn Quỳnh Anh rũ mí mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt, buồn phiền nói: “Tôi không sao thật, chú Hoàng, tôi về phòng trước đây.”
Cô quay người, bóng lưng lẻ loi lên cầu thang.
Quản gia Hoàng nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thế này còn nói là không sao, rõ ràng trong lòng để ý không thôi, lại nhất định phải giả vờ ra vẻ mạnh mẽ.
Nhưng cậu Hải đi công tác làm gì?
Không nghe nói nước ngoài có công việc gì lớn, mà cần anh phải tự mình đi một chuyến.
Nguyễn Quỳnh Anh quay về phòng, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa, bận cả một ngày, trên người dính nhớp, thực sự không thoải mái.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, cơ thể co ro, tay ôm đầu gối, cả người ngây ra.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cảm thấy nước cũng đã lạnh rồi, cô mới lấy một cái khăn tắm trên kệ, khoác lên người ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra, thì nghe tiếng gõ cửa, theo sau là giọng nói của quản gia Hoàng: “Cô Quỳnh Anh, xuống ăn cơm đi.”
“Vâng.” Đồng ý một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh thay đồ, mở cửa xuống lầu.
Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516470/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.