Mặt Lê Diệu Ngọc khiêu khích nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Tôi chính là cố tình đấy, cô có thể làm gì tôi nào?”
Làm thế nào?
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhếch môi đỏ, nhấc chân giẫm vào chân Lê Diệu Ngọc: “Dĩ nhiên là tôi phải ăn miếng trả miếng rồi.”
Còn coi cô là Nguyễn Quỳnh Anh khúm núm ngày trước sao.
Cô của bây giờ, đã thay đổi từ lâu rồi.
Nhỏ cũng đánh rồi, chẳng lẽ lớn còn không thể ra tay?
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô dám giẫm tôi!” Lê Diệu Ngọc đau đến thét lên, trong mắt tràn đầy sự oán hận.
Nguyễn Quỳnh Anh thu chân lại, lùi về sau hai bước: “Giẫm thì cũng giẫm rồi, bà có thể làm gì tôi nào?”
Một câu giống như lúc nãy, Lê Diệu Ngọc nghe được suýt chút nữa thì tức đến ngất.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy thế, khinh thường bĩu môi, giọng nói lạnh nhạt: “Lê Diệu Ngọc, tôi vẫn luôn cảm thấy bà là một người rất đáng sợ, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra tôi sai rồi, bà chỉ giống một con chuột trong cống thôi, ngoại trừ bày âm mưu quỷ kế sau lưng ra, bà chẳng có gì cả.”
Nói rồi, cô quay người về phòng làm việc.
Thư ký Diêm đang ngồi ở vị trí của cô xem tài liệu, thấy cô tức giận quay về, không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
“Đụng phải một người buồn nôn.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt đồ ăn sáng lên bàn, tức giận trả lời một câu.
“Là Lê Diệu Ngọc đúng không.” Thư ký Diêm cười.
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng: “Là bà ta, vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516469/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.