Mà Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cửa phòng đóng chặt, trong nháy mắt trong lòng lạnh lẽo.
Anh lại bỏ rơi cô nữa rồi.
Giữa cô và Tô Hồng Yên, cô mãi mãi luôn là người bị bỏ rơi!
Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Quỳnh Anh rửa mặt xong liền xuống lầu.
Từ cầu thang, từ xa cô đã thấy quản gia Hoàng đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Đợi đến khi cô xuống cầu thang rồi, cuộc điện thoại của quản gia Hoàng cũng vừa kết thúc.
“Chào buổi sáng chú Hoàng.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ cười chào hỏi ông ta.
Quản gia Hoàng gật đầu: “Chào buổi sáng cô Quỳnh Anh.”
Sau đó ông ấy nhìn điện thoại trên tay một cái: “Lúc nãy là điện thoại của cậu Hải.”
“À?” Nguyễn Quỳnh Anh giật mình.
Cô không có ý hỏi ông ấy sao ông ấy lại biết mình muốn nói gì.
“Cái kia… Cậu Hải gọi điện có chuyện gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ giọng hỏi một câu.
“Cậu Hải bảo tôi sắp xếp tài liệu trong phòng làm việc của cậu ấy cho tốt, lát nữa đưa đến công ty của cậu ấy.” Quản gia Hoàng trả lời.
Từ lời nói của ông ấy, Nguyễn Quỳnh Anh cũng hiểu được, tối qua sau khi Trần Vĩnh Hải đi, thì cũng chưa từng quay lại.
“Thế sao.” Nguyễn Quỳnh Anh giật khóe miệng, không hỏi nữa.
Không ngờ quản gia Hoàng lại đến gần, nhìn cô nói: “Hay là lát nữa cô Quỳnh Anh đến đưa cho cậu Hải đi?”
Nguyễn Quỳnh Anh ngây người, lắc đầu từ chối: “Không có thời gian, hôm nay tôi phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516471/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.