Nụ cười trên mặt Trần Cận Phong trong phút chốc bèn lắng đọng.
Anh ta nặng nề nhìn cô không nói chuyện.
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh ta nhìn chằm chằm đến nỗi hơi căng thẳng, nhưng vẫn cứng đầu hỏi lại lần nữa: “Cận Phong, có phải anh đã thôi miên trí nhớ của tôi hay không?”
“Tại sao cô lại có ý nghĩ đó?” Trần Cận Phong không trả lời cô mà hỏi ngược lại, đồng thời anh còn rót nước cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không muốn uống, cô nhẹ nhàng để ly nước sang một bên, vội vàng nói: “Tôi mơ thấy, mấy đêm liền tôi đều mơ thấy giống nhau.”
Trong ánh mắt ở phía sau ống kính có tia sáng lóe lên, Trần Cận Phong cười nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Cô mơ thấy cái gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh che mặt, cả người tràn ngập hơi thở đau khổ: “Tôi mơ thấy tôi mang thai, nhưng mà tôi bị một người đàn ông đeo khẩu trang đẩy ngã xuống cầu thang cho nên đứa bé đã không còn nữa…”
Chỉ cần cô lại nhớ tới cảnh tượng cô nằm mơ thấy mình nằm ở trên bàn phẫu thuật thì cô có thể cảm giác được sự tan nát cõi lòng lúc sinh non kia.
Trần Cận Phong nghe thấy những lời Nguyễn Quỳnh Anh nói thì tháo mắt kiếng xuống thanh thản lau: “Tại sao cô không cảm thấy đó chỉ là giấc mơ của cô mà thôi?”
“Không, tôi không cho rằng đó là giấc mơ!” Nguyễn Quỳnh Anh đứng thẳng dậy, cảm xúc của cô hơi kích động: “Giấc mơ quá chân thực, chân thực đến nỗi ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516439/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.