“Em đang nhấn cái gì thế?” Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh cứ mãi nhấn nhấn bụng mình, bộ dạng còn đầy vẻ suy nghĩ, không khỏi hất cầm lên.
Quỳnh Anh lấy tay của mình ra, sau đó cô mới trả lời: “Không nhấn gì cả, chỉ là cảm thấy bụng mọc lên một miếng thịt.”
“Thì em cũng chỉ có bụng là mọc lên miếng thịt thôi, nhưng chỗ khác không thấy em mọc ra.” Trần Vĩnh Hải liếc nhìn chỗ nào đó trên người cô một cái, trong ánh mắt mang theo chút chê bai.
Cái chỗ đó, hiển nhiên là so với trước kia anh chưa đổi tim thì chỗ đó nhỏ hơn nhiều.
Nguyễn Quỳnh Anh lại nghĩ là anh chê bai bụng mình có mở mở, bĩu môi, nhỏ tiếng nói: “Vậy… Em giảm cân nha?”
Nghe thấy thế, đôi mắt hẹp dài của anh hít lại nói: “Giảm cân? Cái thân hình chỉ có không đến một phần hai của thịt ba rọi mà cũng giảm cân hả, anh sờ còn bị xương đâm đây nè.”
Chiều cao của em một mét sau mấy, chưa đến năm mươi ký, lại còn muốn giảm cân, em như vậy mà còn giảm nữa, thì ngay cả hình người cũng không còn nữa đó.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt nhìn anh, cảm thấy thất bất lực với anh, chê cô có mở bụng, lại không cho cô giảm cân.
Cô cảm thấy mình làm người sao mà khó thế.
“Được rồi, đừng phí lời nữa, bắt đầu đi.”
Trần Vĩnh Hải nói xong, bàn tay to lớn của anh dùng chút sức lực, đã cởi bỏ được bộ đồ ngủ trên người của Nguyễn Quỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516441/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.