“Đưa bác sĩ đi thẳng vào phòng của Nguyễn Quỳnh Anh.” Trần Vĩnh Hải nói, cùng lúc đó anh cũng đi ra bên ngoài.
Quản gia Hoàng đi theo ở phía sau anh: “Tôi đã cho người đưa bác sĩ đến phòng của cô Quỳnh Anh rồi.”
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải trả lời rồi lại càng bước nhanh hơn.
Ở bên trong phòng, bác sĩ đang xử lý vết thương ở trên lưng Nguyễn Quỳnh Anh.
Lần này là nữ bác sĩ, Trần Vĩnh Hải đặc biệt yêu cầu quản gia Hoàng mời tới.
Vì thế quản gia Hoàng còn vô cùng buồn bực, tại sao lại không gọi bác sĩ gia đình mà lại phải gọi một nữ bác sĩ ở bệnh viện bên ngoài về.
“Vết thương của cô ấy thế nào?” Trần Vĩnh Hải nhìn nữ bác sĩ đang đắp chăn cho Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
Nữ bác sĩ tháo găng tay ra cung kính trả lời: “Vết thương đã được xử lý tốt rồi, nhưng mà…”
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng!” Trần Vĩnh Hải cảm thấy căng thẳng trong lòng, bàn tay đang đút trong túi quần cũng nắm chặt lại.
Nữ bác sĩ thở dài: “Diện tích bị thương quá lớn cho nên có thể sẽ để lại một vết sẹo.”
“Để lại sẹo…”
Trần Vĩnh Hải mím chặt môi, ánh mắt thâm thúy nhìn người phụ nữ đang ngủ say ở trên giường.
Trên người cô đã có không ít vết sẹo rồi, bây giờ lại có thêm một cái nữa, nếu như cô biết thì cô có chịu được hay không?
“Có loại thuốc nào có thể giúp cô ấy không để lại sẹo hay không?” Khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516410/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.