Nghe thấy giọng nói Trần Vĩnh Hải, quản gia Hoàng dừng lại, quay đầu lại cười đáp: “Những người này là người phụ trách nhà họ Cao sai người đưa tới, nói là lễ phục của cô Yên và cô Quỳnh Anh.”
Trần Vĩnh Hải khẽ gật đầu, ra vẻ đã biết.
Sau đó ánh mắt của anh đảo qua mười cái hộp trên ghế salông, nhàn nhạt hỏi một câu: “Lễ phục của Nguyễn Quỳnh Anh là hộp nào?”
“Tôi xem một chút.” Quản gia Hoàng tiến lên tìm kiếm.
Sau khi tìm một hồi, chọn ra được một chiếc hộp hồng phấn: “Là hộp này.”
Trên đó viết họ của cô Quỳnh Anh.
Trần Vĩnh Hải nhận lấy, mở hộp ra.
Trong hộp là một chiếc váy một vai màu xanh da trời, tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng khí chất tao nhã.
Nhưng cũng rất thích hợp với cô.
Trần Vĩnh Hải để nắp hộp bên trên qua một bên.
Lập tức đi nhìn lễ phục Tô Hồng Yên chọn một chút, màu trắng đúng là thuần một màu sáng.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày, trong mắt hiện lên sự hoài nghi.
Cô ấy thích màu sáng hồi nào vậy, không phải cô ấy thích màu đỏ nhất sao?
Hơn nữa anh đột nhiên nhớ tới, mỗi lần cô ấy tới biệt thự cũng chị mặc quần áo màu sáng.
Nhưng mặc bên ngoài lại là màu đỏ, như thể đã được lên kỹ kế hoạch.
Trần Vĩnh Hải mím môi dưới, không chút suy nghĩ, chỉ vào đống hộp và dặn dò quản gia Hoàng: “Ngày mai sai người ta gửi những thứ này đến nhà họ Tô.”
“Được.” Quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516409/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.