“Nguyễn Quỳnh Anh, cô nhất định phải chọc cho tôi tức giận như thế này sao? Trần Vĩnh Hải hất chiếc áo ướt vừa cởi ra, anh mắt ác liệt nhìn về phía cô.
Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, không nói gì.
Trần Vĩnh Hải xoa mi tâm đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh đi, Nguyễn Quỳnh Anh chịu đựng sự khó chịu xuống giường, đến phòng quần áo chọn một bộ đồ rộng rãi thay vào.
Nhưng dù quần áo có rộng rãi thế nào vải vóc vẫn sẽ ma sát phía sau lưng.
Mỗi một lần ma sát đều làm cho cô đau đớn vô cùng.
Lúc này Trần Vĩnh Hải lại quay lại một lần nữa, anh cũng đã thay một bộ quần áo, trong tay còn bưng một cốc nước màu nâu.
“Uống!”
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chén nước anh đưa đến, còn nóng đến bốc khói.
Cô hít hà, là canh gừng.
Anh đây là đánh một cái lại cho một chiếc kẹo sao?
Trong lòng là cảm giác không nói nên lời, Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay ra nhận lấy chén, ngửa đầu uống cạn canh gừng bên trong.
Cô nghe lời như thế, sắc mặt lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải cũng trở nên mềm mại hơn một chút.
“Cậu Hải, tôi có thể ngủ một chút được không?” Nguyễn Quỳnh Anh trả lại chén cho anh, dò hỏi.
Trần Vĩnh Hải thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhẹ giọng nói ra ba chữ: “Nằm sấp ngủ!”
“Ừm.” Cô gật gật đầu, đi đến bên giường.
Trần Vĩnh Hải nheo mắt, liếc về phía vết máu rịn ra trên lưng cô, làm một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516412/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.