Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ một hồi: “Anh là bạn tốt nhất của em, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, không oán không thù gì, sao anh lại đi giựt túi xách của em chứ, hơn nữa trên đời này, người giống người không phải không có, cũng giống như em và cô Hồng Yên vậy.”
“Quỳnh Anh, em có thể nghĩ như thế, anh rất vui.” Nét mặt lạnh lùng của Trần Cận Phong dịu hẳn đi, nụ cười dịu dàng như trước đã quay về.
Nguyễn Quỳnh Anh dò xét hỏi thêm câu: “Anh không giận em nữa?”
“Hiểu lầm đã được giải quyết, sao anh còn giận em nữa chứ.” Trần Cận Phong nhàn rỗi quay chiếc bút trong tay.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng cười: “Cận Phong, cảm ơn anh đã không trách em.”
Ngay trong khoảnh khắc đó, cục đá nặng đè ở trong lòng, xem như đã buông xuống được, cả người cô trở nên nhẹ nhõm hẳn đi.
Có thể ngay từ lúc bắt đầu, cô chỉ muốn anh ta, đích thân cho cô một câu trả lời mà thôi.
Đáp án cho dù là thật hay giả, cô cũng sẽ tin tưởng rằng, đáp án đó là thật.
“Người đó tại sao lại giựt túi xách của em?” Trần Cận Phong tò mò hỏi tới.
Nguyễn Quỳnh Anh đã tin tưởng anh ta, cho nên cũng không tính che giấu điều gì, nói ra ghi âm được cất trong túi.
“Hèn gì em đột nhiên đổi điện thoại đổi cả số luôn, anh còn cho rằng là yêu cầu của anh Hải nữa.” Cây bút trong tay Trần Cận Phong càng xoay nhanh hơn.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516403/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.