Người vừa tới nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, trước tiên là ngớ người ra, sau đó mới nghiến răng tức giận la lên: “Nguyễn Quỳnh Anh!”
Nghe thấy âm thanh tràn đầy sự thù hận này, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu lên: “Nguyễn Trâm Anh?”
Không ngờ là cô ta!
“Cô xuất viện rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh dò xét một vòng trên dưới Nguyễn Trâm Anh.
Nguyễn Trâm Anh trừng mắt nhìn cô, từng câu từng chữ: “Đúng vậy, tôi xuất viện rồi.”
Bị người ta trùm bao bố đánh tới vào bệnh viện, đối với cô ta mà nói, quả thật là một sỉ nhục to lớn.
Đáng hận nhất là, đàn bà Nguyễn Quỳnh Anh này, lại đi chọc vào nỗi đau của cô ta.
“Vậy thật sự chúc mừng cô.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười.
Nguyễn Trâm Anh tức đến nỗi xém chút nôn ra máu: “Nguyễn Quỳnh Anh, có phải chị cho người đánh tôi không?”
“Sao thế, mẹ cô không nói với cô sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày lên.
“Mẹ tôi nên nói gì với tôi chứ.” Nguyễn Trâm Anh siết tay thành nắm đấm, đôi mắt tràn đầy sự thù hận, trừng mắt nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Quỳnh Anh để điện thoại vào trong túi, không chút sợ hãi nhìn lại: “Mẹ của cô vào ngày cô vào bệnh viện, có đến tìm qua tôi, cũng hỏi qua có phải tôi cho người đánh cô không, nhưng kết quả khiến bà ấy rất thất vọng.”
“Ý chị là, không phải chị làm?”
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Có thể do cô đắc tội với nhiều người quá, dù sao tôi cũng không phải do tôi làm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516405/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.