"Cô Quỳnh Anh." - Quản gia Hoàng đưa cây dù cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy, liền mở ra che lên đầu, "Chú Hoàng, làm sao chú biết tôi về vậy?"
"Là cậu Vĩnh Hải." - Quản gia Hoàng đi ra sau lưng biệt thự nhìn một cái, cười ha hả nói: "Cậu Vĩnh Hải nghe thấy tiếng xe."
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức hiểu ra.
Nơi này là một căn biệt thự, xung quanh cũng không có căn nhà nào khác, có thể chạy xe vào đến trong đây, chỉ có một đáp án là cô đã về đến.
Nguyễn Quỳnh Anh cuối đầu phức tạp cười một tiếng, không ngờ rằng người phát hiện ra cô về đến sớm nhất lại là Vĩnh Hải.
"Bác sĩ Trần, cảm ơn cậu đã đưa cô Quỳnh Anh về." - Quản gia Hoàng khom người, nói lời cảm ơn với Trần Cận Phong đang ngồi trong xe.
Trần Cận Phong gõ gõ ngón tay trên tay lái, "Không cần cảm ơn, tôi đi trước đây."
"Đi thong thả."
Trần Cận Phong vẫy vẫy tay về phía Nguyễn Quỳnh Anh, quay đầu xe, lái xe vào trong màn mưa, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.
Quản gia Hoàng thấy Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở, "Cô Quỳnh Anh, chúng ta mau vào trong thôi, cô cũng lạnh đến phát run rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh hồn lại, "Được."
Hai người một người đi trước một người đi sau vào trong biệt thự.
Vĩnh Hải đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng bước chân, bỏ cái điều khiển từ xa xuống ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516329/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.