Vĩnh Hải liếc nhìn cô một cái: "Cô đúng là không vứt đi, nhưng không phải cô đều đem những thứ tôi tặng cho cô trả lại cho tôi hết rồi sao?"
"Tôi không có!" - Nguyễn Quỳnh Anh trợn to hai mắt, lập tức phản bác.
Cô chưa từng đem quà ban đầu anh tặng cho cô đem trả lại cho anh.
Những món quà đó, bây giờ vẫn đang bình thường, còn đang để trong căn nhà trọ ở nước ngoài mà.
Ban đầu lúc đi ra nước ngoài, cô đem theo cùng đi luôn nữa cơ.
"Cô đương nhiên là nói không có rồi, bởi vì cô không dám thừa nhận." - Vĩnh Hải cả mặt chán ghét.
"Tôi chưa từng làm như vậy, thì tôi làm sao thừa nhận được chứ!" - Nguyễn Quỳnh Anh vỗ mạnh lên cái mền, kích động la to lên, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Trần Cận Phong nhanh chóng đến vỗ vỗ lưng cô, "Được rồi Quỳnh Anh, đừng kích động, không tốt cho sức khỏe của em đâu, em biết hậu quả của nó mà."
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh vẻ mặt hơi căng thẳng, nhắm mắt lại, hít thở từng hơi thật sâu, ép bản thân mình tỉnh táo lại.
Đúng, cô không thể quá kích động được.
Nếu không, đứa trẻ sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Hai người dáng vẻ ăn ý với nhau, khiến cho Vĩnh Hải vô cùng nhức mắt.
Sự lạnh lẽo trong mắt anh càng sâu hơn, sắc mặt căng thẳng, rất là khó chịu.
Nhất là câu nói Trần Cận Phong "không tốt cho sức khỏe của em", làm cho trong lòng anh vô cùng bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516331/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.