"Tôi chỉ không muốn tự dưng bị người khác lừa gạt mà thôi!" Trần Vĩnh Hải cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói.
"Anh Hải, ý của anh là sao?" Bảo Quốc vẫn không hiểu lắm.
Trần Vĩnh Hải hạ cửa kính xe xuống một chút, gió nhẹ nhàng thổi tóc mái của anh làm gương mặt lạnh lùng nghiêm túc ấy nhu hòa đi chút ít. Anh nói: "Nguyễn Quỳnh Anh kia nói trong tổ tình báo của tôi có gián điệp."
"Anh Hải, anh tin tưởng cô ấy sao?" Bảo Quốc bất giác nói to lên với vẻ khó tin.
Bấy giờ anh ta mới hiểu ra tại sao Trần Vĩnh Hải lại đột nhiên hoài nghi đội tình báo có vấn đề.
Trần Vĩnh Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Tôi không tin cô ta, cơ mà quả là nên rà soát đội tình báo lại một lần. Tôi nghe nói tháng trước có người chưa được cho phép mà đã tự ý nhận đơn điều tra ở bên ngoài, có chuyện này không?"
"Đúng là có chuyện này. Khi tôi phát hiện, tôi đã phạt người đó ba tháng tiền thưởng." Bảo Quốc vừa chuyển tay lái vừa trả lời.
"Những chuyện như thế này chắc chắn không phải số ít. Việc kiểm tra lại đội tình báo giao cho cậu vậy." Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng gõ vào đầu gối.
Bảo Quốc gật đầu: "Rõ, tôi sẽ đi xử lý. Vậy còn về cô Quỳnh Anh thì sao, có cần điều tra nữa không?"
"Có chứ!" Trần Vĩnh Hải khẽ mở đôi môi mỏng: "Có điều lần này không cần để đội tình báo làm, cậu hãy tìm văn phòng thám tử tư tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516303/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.