Trần Vĩnh Hải bất mãn nhìn Tô Hồng Yên một cái, nhưng phát hiện ra cô ta mặt tái xanh giống như bị dọa đến mất hồn vậy.
Lúc này, Trần Cận Phong từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền hét lên: “Quỳnh Anh!”
Anh ta vội vàng chạy đến bên Quỳnh Anh, đỡ cô dậy: “Quỳnh Anh em không sao chứ?”
Quỳnh Anh yếu ớt dựa vào người Cận Phong: “Bụng em đau quá.”
“Gì cơ?” Nghe thấy vậy, giọng Trần Cận Phong đột nhiên khác đi, sau khi sờ sờ vào bụng cô, anh ấy gấp gáp hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quỳnh Anh mấp máy môi, vừa định trả lời.
Thì Tô Hồng Yên đã nhanh miệng: “Nguyễn Quỳnh Anh chỉ bị ngã....”
“Bị ngã?” Trần Cận Phong lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó ném cái nhìn phẫn nộ về phía Trần Vĩnh Hải: “Thấy Quỳnh Anh ngã như vậy, hai người còn không biết dìu cô ấy đứng dậy sao? Chỉ đứng đó giương mắt mình, hai người quá máu lạnh rồi.”
Trần Vĩnh Hải đanh mặt lại: “Tôi có đỡ cô ấy dậy hay không là việc của tôi, không tới lượt anh phán xét.”
Vừa nói, anh vừa đưa mắt nhìn xuống bàn tay của Trần Cận Phong đặt trên bụng Quỳnh Anh, căm hận đến mức muốn cầm dao chặt đứt đi!
Trước mặt anh lại thân mật như vây, còn dám nói không có quan hệ gì với Trần Cận Phong?
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải như phóng ra tia lửa, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lên bốn người.
“Sư huynh, anh hiểu lầm rồi, không phải bọn em không đỡ cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516279/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.