Sau khi hai người đi, Tô Hồng Yên ôm lấy cánh tay, cười như không cười liếc nhìn Trần Cận Phong: “Anh cố ý phải không?”
“Cố ý cái gì?” Trần Cận Phong đẩy đẩy gọng kính.
Tô Hồng Yên lạnh nhạt ‘hừ’ một tiếng: “Cố ý nói cho Vĩnh Hải biết chuyện Nguyễn Quỳnh Anh mang thai, tôi đoán mục đích của anh e rằng chính là muốn mượn tay Vĩnh Hải để bỏ đi đứa bé trong bụng Nguyễn Quỳnh Anh.”
Trần Cận Phong nghe xong mỉm cười, nhưng nụ cười lại rất nham hiểm.
Tô Hồng Yên cảm thấy anh ta có phần đáng sợ, cô rùng mình một cái: “Tôi đoán đúng rồi chứ?”
“Đoán đúng rồi thì sao?” Trần Cận Phong liếc cô một cái.
Tô Hồng Yên cười một tiếng giễu cợt: “Không sao cả, cũng không liên quan tới tôi, có điều tôi rất tò mò, nếu như anh đã thích Nguyễn Quỳnh Anh thì tại sao lại nghĩ đến việc giết chết đứa con còn chưa ra đời của cô ấy, lẽ nào sự yêu thích của anh lại ác nghiệt đến như vậy sao?”
“Vấn đề này tôi nghĩ rằng để cho Trần Vĩnh Hải trả lời sẽ càng thích hợp hơn, cũng học tâm lý, tôi không tin cô không nhìn ra tình cảm của Trần Vĩnh Hải đối với Nguyễn Quỳnh Anh, dù rằng anh ta vẫn yêu Quỳnh Anh như vậy, nhưng lại rất cay nghiệt với cô ấy.”
“Hai việc này không giống nhau!” Ánh mắt Tô Hồng Yên lấp lánh.
Trần Cận Phong cười chế nhạo: “Đúng là không giống, đừng tưởng rằng tôi không biết tính tình của Trần Vĩnh Hải trở nên quái đản như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516277/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.