“Đủ rồi!” Quỳnh Anh nắm hai bàn tay nắm chặt, hét lên: “Cô xúc phạm tôi thì được, nhưng đừng xúc phạm đến mẹ tôi!”
Lời của Tô Hồng Yên đã đánh trúng vào điều mà cô dằn vặt và không dám đối mặt nhất.
Cô biết những điều mình làm khiến mẹ cô rất mất mặt, nhưng không còn cách nào khác, lúc đó bà ấy không còn sống được bao lâu nữa, cũng không ai muốn kết hôn cùng bà ấy, hơn nữa không thể để tập đoàn Nguyễn thị rơi vào tay mẹ con Lê Diệu Ngọc, điều bà ấy có thể làm duy nhất đó là bán đứng chính mình!
“Tại sao không được động đến mẹ cô? Những điều tôi nói chỉ là muốn nhắc nhở cô rằng cô đã làm mẹ cô mất mặt đến mức nào!” Tô Hồng Yên nghiến răng, lạnh lùng nói.
Từ sau khi thăm dò được thái độ của Trần Vĩnh Hải đối với việc Quỳnh Anh có thai, cô ta đã không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa.
Bốn năm nay, cô ta luôn nỗ lực khẳng định sự tồn tại của mình với Trần Vĩnh Hải, thậm chí không ngại thay đổi chính mình.
Kết quả thì sao, trong lòng anh chỉ có mỗi Nguyễn Quỳnh Anh, dù hận nhưng vẫn muốn giữ lại đứa con của cô, Tô Hồng Yên sao lại không hận được chứ, nhưng không sao, dám cản đường của cô ta, cô ta sẽ giết chết không từ thủ đoạn!
“Tôi có làm mất mặt mẹ tôi hay không là chuyện của tôi, không tới lượt cô lên tiếng.” Quỳnh Anh giận đến đỏ mặt.
“Muốn tôi không nói cũng được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516282/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.