Trần Vĩnh Hải dừng lại một lúc, nhanh chóng giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.
Cánh cửa phòng mổ đóng lại, đôi mắt ngấn lệ của Nguyễn Quỳnh Anh lần lượt lướt qua khuôn mặt của các bác sĩ và y tá, như thể ghi nhớ họ trong lòng.
Và nhóm bác sĩ và y tá tiếp xúc với tầm nhìn của cô, tất cả đều quay mặt đi, không dám đối diện với cô.
Lúc này, một vị bác sĩ bất chấp khó khăn, ho nhẹ hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Cô Nguyễn, xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi."
Phối hợp?
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp cười ra một tiếng, cười cười, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, châm chọc nói: "Các người muốn giết con của tôi, còn muốn tôi phối hợp! Không cảm thấy quá buồn cười sao?"
“Chuyện này… chúng tôi cũng nghe theo mệnh lệnh mà làm việc, cho nên cô Nguyễn, tôi thực sự xin lỗi.” Bác sĩ vừa nói vừa hất cằm lên.
Hai cô y tá gật đầu, đi về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh biết họ sẽ làm gì, cô hét lớn lên, "Dừng lại!"
“Cô Nguyễn, đừng làm khó chúng tôi.” Bác sĩ đau đầu thở dài một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, lại mở ra, trong mắt một mảnh tro tàn,"Không cần các người ra tay, tôi tự mình đi lên!"
Nói xong, cô liếc nhìn cửa phòng mổ lần cuối, lê thân hình nặng nề, kiên quyết đi về phía giường mổ.
Đầu kim xuyên qua da thịt, cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo chảy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516270/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.