Nghe thấy giọng nói của anh, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi dừng động tác, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt tràn đầy hận ý.
Sự oán giận này làm Trần Vĩnh Hải đau mắt.
Nó cũng khiến anh nhớ đến câu ‘Tôi hận anh’ mà cô nói ở cửa phòng phẫu thuật.
Cô để tâm đến đứa trẻ đó nhiều như vậy sao?
Trần Vĩnh Hải mí mắt hơi rũ xuống, có thứ gì đó lấp lánh trong mắt anh, rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
“Tôi đang làm gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh thu hồi ánh mắt, nhìn tay mình, âm thanh lạnh lùng vang lên “Tôi đang làm cái gì, có liên qua gì đến anh sao?”
“Cô có thái độ gì vậy hả.” Trần Vĩnh Hải mím môi.
Nguyễn Quỳnh Anh khuôn mặt tái nhợt, cười châm chọc, "Thái độ của tôi không phải rất tốt sao? Đây là thái độ mà anh vẫn luôn đối xử với tôi, bây giờ tôi cũng dùng thái độ này để đối xử với anh, anh liền không chịu nổi rồi sao?"
Trần Vĩnh Hải nheo mắt, không có trả lời, mà nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn nhìn thấu được cô.
Bộ dạng hiện giờ của cô, quả thực là có gì đó không đúng.
Nguyễn Quỳnh Anh biết anh đang đánh giá cô, hít một hơi rồi nói: "Cậu chủ Trần, bây giờ đứa nhỏ mất rồi, cậu đã hài lòng chưa?"
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ động, nhưng vẫn không nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không quan tâm, cúi đầu sờ sờ bụng của mình, trong mắt tràn đầy vẻ thê lương, "Anh biết không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516269/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.