Đầu óc choáng váng, Nguyễn Quỳnh Anh vô thức đưa tay lên khóa cửa xe: "Đến bệnh viện làm gì?"
Giọng cô hơi run rẩy.
Trần Vĩnh Hải đặt máy tính bảng xuống, nhìn cô một cái, thật lâu sau mới đáp lại hai chữ: "Phá thai."
Não cô đùng một tiếng.
Kâ lập tức tái mặt, cô hoài nghi nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
“Phá thai!” Trần Vĩnh Hải nhắc lại.
Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh tối sầm lại, cô gần như ngất đi.
Cô hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng định thần lại được, nhưng cầm khóa xe, cô run rẩy dừng lại: "Phá thai? Anh đưa tôi đến bệnh viện phá thai à?"
Trần Vĩnh Hải thu lại ánh mắt, lạnh lùng ừm một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh nước mắt chảy ra trong chốc lát: "Tại sao?"
“Không tại sao cả, đứa bé này không thể giữ lại được!” Trần Vĩnh Hải nói.
Nguyễn Quỳnh Anh ngay lập tức trở nên kích động, cô gần như hét vào mặt Trần Vĩnh Hải: “Sau khi anh hỏi về đứa bé ngày hôm qua, anh không nói rằng anh không cần đứa bé này. Tôi nghĩ anh muốn giữ nó lại, thì ra anh lại muốn lập tức đưa tôi đi phá thai! ”
Trần Vĩnh Hải nắm lấy một góc máy tính bảng, không nói gì.
Trước khi biết đứa trẻ bị dị tật, anh quả thực đã muốn cô sinh nó ra.
Thấy Trần Vĩnh Hải im lặng, Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ cửa xe: "Dừng lại, tôi muốn xuống xe!"
Bảo Quốc đang lái xe phía trước đương nhiên nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516271/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.