“Ông nói sao?” Con ngươi Trần Vĩnh Hải hơi co lại, sắc mặt cứng lại.
Quản gia Hoàng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, lặp lại lời vừa nói.
Ba ngày nay, vì lo lắng cô không chấp nhận được sự thật tàn nhẫn khi mất đi đứa con, ông vẫn luôn để ý quan sát cảm xúc của cô.
Sau đó phát hiện, ngoại trừ ngày đầu tiên cảm xúc của cô không ổn định ra thì hai ngày còn lại rất bình thường, nhưng cả người dường như trở nên rất suy sụp tiêu cực.
Không nhìn ra cửa sổ ngẩn người thì lại không ngừng hát, thỉnh thoảng nói chuyện với cô, cô cũng sẽ phản ứng đáp lại hai câu. Nhưng nhiều lúc cô sẽ giống như lúc này, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, không để ý đến ai cả.
“Ông nói cô ấy như thế này hai ngày rồi?” Trần Vĩnh Hải buông lỏng tay ở vai và cằm Nguyễn Quỳnh Anh ra, giọng có vẻ nặng nề hỏi.
Quản gia Hoàng gật đầu: “Đúng thế. Nên tôi nghi ngờ tinh thần cô Nguyễn có chút không thích hợp.”
Trần Vĩnh Hải hạ mi mắt, không nói gì.
Anh nghĩ đến tư liệu điều tra lúc trước nhắc đến, sau khi Nguyễn Quỳnh Anh bị dòng họ Hy Nhĩ từ hôn hơi bị chứng uất ức nhẹ, Trần Cận Phong cũng làm bác sĩ tâm lý của cô lúc đó.
Mà người có chứng uất ức nhẹ nếu lại chịu kích thích rất lớn nữa thì có thể sẽ bị tái phát.
Tình huống hiện tại của Nguyễn Quỳnh Anh hoàn hoàn phù hợp.
“Đi tìm một bác sĩ tâm lý qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516258/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.