Cô mở mắt ra và thấy người đến chính là Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên tươi cười bước vào. Cô ấy ăn mặc lộng lẫy hơn bình thường. Thậm chí, gương mặt còn trang điểm thanh tú hơn bình thường.
Nếu bình thường, Tô Hồng Yên giống cô đến năm sáu phần thì hiện tại là tận bảy tám phần.
Tô Hồng Yên ghé vào giường của Nguyễn Quỳnh Anh và nhìn xuống cô ấy.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không ngoại lệ mà nhìn thẳng vào Tô Hồng Yên.
Trong hai người họ, một người thì sở hữu vẻ tinh tế và quý phái, người còn lại thì tiểu tụy đến đáng thương.
Sự tương phản bi thảm này đủ khiến người ta phải thở dài.
Tô Hồng Yên cố tình ăn mặc hở hang để có thể thấy vẻ mặt của Nguyễn Quỳnh Anh khi cô xấu hổ về bản thân.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh thậm chí còn không phản ứng gì cả. Ngay cả biểu hiện của cô ấy cũng không có chút nào gợn sóng.
Cảm giác này giống như một cú đấm vào bông, khiến người ta cảm thấy bất lực.
Nguyễn Quỳnh Anh khó khăn trở mình. Cô nhìn trần nhà, khàn giọng hỏi: “Cô sao vậy?”
Tô Hồng Yên kéo ghế ngồi xuống, cười nhẹ nói: "Đến xem cô một chút.”
“Nếu như cô thấy bản thân tôi như thế nào rồi thì về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.” Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, ra lệnh rời đi.
Tô Nhan trực tiếp bỏ qua lời nói của cô, co chân lại nói: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô có thấy bản thân mình bây giờ trông như thế nào không? Thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516256/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.