Trần Vĩnh Hải siết chặt cây bút trong tay: "Cô ấy bị sao vậy?"
“Tôi không biết. Người chăm sóc nói, đột nhiên cô Quỳnh Anh trở nên rất cáu kỉnh và cô ấy đang ném đồ đạc.” Vẻ mặt Hoàng quản gia vô cùng lo lắng.
Trần Vĩnh Hải thả bút xuống, nhặt áo khoác sau lưng rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Hoàng quản gia sờ mũi rồi đi theo.
Đến bệnh viện.
Đúng như lời y tá nói, tâm trạng của Nguyễn Quỳnh Anh thay đổi đáng kể và cô ấy đang rất cáu kỉnh.
Cô đang đứng trong góc. Trên tay cô cầm một cái bình rồi làm động tác phòng bị, cảnh giác nhìn các bác sĩ và y tá trước mặt.
“Đi đi, đừng qua!” Nguyễn Quỳnh Anh hoảng sợ run rẩy.
Có vẻ như trong mắt cô những bác sĩ và y tá này là ma quỷ.
"Cô Quỳnh Anh, cô hãy bình tĩnh trước và đặt cái bình xuống. Chúng tôi sẽ không làm cô bị thương." Một bác sĩ giơ tay lên rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Muốn xoa dịu cảm xúc của cô ấy.
Nguyễn Quỳnh Anh co rụt lại, không nghe lời bác sĩ nói. Thay vào đó, cô ôm chặt chiếc bình hơn: "Cút đi, cút đi!"
“Thôi! Mau ra khỏi đây! Cô Quỳnh Anh, cô không được đập vỡ chiếc bình đó, kẻo làm tổn thương chính mình.” Bác sĩ vẫy vẫy tay ra hiệu cho những người kia lùi lại. Anh ta cũng lùi lại mấy bước rồi mới dừng lại. .
Khoảng cách được dãn ra, cảm xúc của Nguyễn Quỳnh Anh không quá kích động. Nhưng cô vẫn cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516254/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.