Cô ấy không thích hoa bách hợp ư?
Trong lòng Trần Vĩnh Hải hơi ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra mặt, anh trầm mặc nói: “Tôi biết hay không liên quan gì đến anh?”
“Tôi cũng không nói là có liên quan. Tôi chỉ cảm thấy trước giờ anh chưa từng để tâm đến Quỳnh Anh, nếu không cô ấy thích gì sao anh đều không biết.” Trần Cận Phong nhìn bó hoa quản gia Hoàng đang cầm, ánh mắt hơi ghét bỏ.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải nguy hiểm nhíu lại, cũng không nói gì.
Ai nói anh chưa từng quan tâm đến Nguyễn Quỳnh Anh?
Bốn năm trước, anh hận không thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, mọi thứ đều có thể cho cô.
Nhưng cô đã đối xử với anh thế nào?
“Nếu cô ấy không muốn thì vứt đi.” Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu nói với quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng gật đầu, ôm bó hoa ra ngoài tìm thùng rác.
Trần Cận Phong khoanh tay nói: “Thực sự tôi không biết mạch não của tổng giám đốc Trần bị làm sao nữa, hết lần này đến lần khác cố tình tặng những thứ Quỳnh Anh không thích, lúc trước là vòng tay hình thỏ, giờ thì hoa bách hợp.”
“Hai người hiểu rõ nhau thật, tôi tặng cô ấy cái gì cô ấy đều nói cho anh biết.” Gân xanh trên trán Trần Vĩnh Hải giật giật, lạnh giọng nói.
Trần Cận Phong nhún vai: “Tôi là bác sĩ tâm lý, cũng là bạn tốt của cô ấy, chuyện của cô ấy tôi đều biết hết.”
“Bạn tốt ư?” Như nghe được chuyện cười, Trần Vĩnh Hải lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516259/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.