Quản gia Hoàng bị người cao lớn như anh đâm phải, lảo đảo suýt ngã.
Trần Vĩnh Hải nhanh tay lẹ mắt kéo ông ấy một cái mới tránh khỏi bi kịch xảy ra.
Thân mình đứng vững rồi, quản gia Hoàng thở ra một hơi: "Cậu Vĩnh Hải, cậu phải đi rồi sao?"
Trần Vĩnh Hải không đáp lại, chỉ nhìn chăm chăm vào cái túi bên cạnh chân ông.
Quản gia Hoàng mở cái túi ra nói: "Đây là cô Quỳnh Anh lúc trước bảo tôi đưa đến, nói là muốn tiếp tục hoàn thành áo cưới trong phòng bệnh."
"Ai cho anh đáp ứng cô ấy?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày một cái, giọng nói lạnh lùng.
Sức khỏe của cô ấy, căn bản không thể làm việc trong thời gian dài.
Quản gia Hoàng cười khổ: "Tôi cũng không muốn, nhưng cô Quỳnh Anh cứ khăng khăng đòi, cho nên..."
"Lấy về đi!" Trần Vĩnh Hải cắt ngang lời ông, ra lệnh.
Quản gia Hoàng khó xử: "Như thế không tốt đâu, nhỡ đâu cô Quỳnh Anh giận dỗi thì sao, bây giờ cô ấy đang trầm cảm mà."
Nghe xong lời này, Trần Vĩnh Hải im lặng.
Quản gia Hoàng thấy có hy vọng, ha ha cười hai tiếng: "Cậu Vĩnh Hải, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, nhưng tôi lại cảm thấy để cô Quỳnh Anh có chút việc để làm cũng không phải chuyện xấu."
Trần Vĩnh Hải hơi nâng mắt lên, tỏ ý để ông nói tiếp.
Quản gia Hoàng nhìn ra phòng bệnh đằng sau lưng Trần Vĩnh Hải một cái: "Nguyên nhân cô Quỳnh Anh trầm cảm, cậu Vĩnh Hải cũng biết rõ rồi, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516245/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.