Trần Vĩnh Hải không trả lời cô. Sau khi cởi áo khoác, anh đưa tay kéo đến chiếc áo sơ mi cuối cùng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng rời khỏi giường và muốn rời khỏi đây.
“Dừng lại!” Trần Vĩnh Hải ngăn cô lại.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại, không quay đầu rồi chế nhạo nói: "Trần Vĩnh Hải đói bụng như vậy sao? Ngay cả một người phụ nữ vừa sinh con cũng không buông tha."
"..." Sắc mặt anh tối sầm lại.
Người phụ nữ này có nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy với cô ấy?
Hít một hơi, anh lạnh lùng nói: "Tôi hiện tại đối với cô không có hứng thú."
“Vậy thì anh cởi ra thế này là có ý gì?” Nguyễn Quỳnh Anh quay lại nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải chỉ vào vai phải của anh: "Tôi vừa nói vì cô cắn tôi nên cô phải chịu trách nhiệm. Cô cắn tôi thế này, cô nghĩ tôi sẽ quên sao?"
Cô giật mình, tầm mắt chuyển sang vai phải của anh rồi hơi mở to mắt.
Một vết cắn nổi bật trên vai phải của anh khiến người ta không khỏi hít sâu một hơi.
Vai bị cắn đã tím tái, xung quanh còn có những vết máu đã khô, điều đó cho thấy người cân đã độc ác như thế nào.
“Tôi cắn nó?” Nguyễn Quỳnh Anh lộ vẻ ngây dại.
Trần Vĩnh Hải hơi nhướng mày: "Không nhớ?"
Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời.
Cô không nhớ rõ mọi chuyện. Cô biết cô đã cắn anh nhưng cô hoàn toàn không biết mình đã dùng nhiều sức lực đến như vậy.
“Được rồi, cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516247/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.