“Làm sao vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh nghi hoặc hỏi.
Một trợ lý trong đó đứng ra nói: ”Cô Quỳnh Anh, sao tôi lại có cảm giác hình như cô chuẩn bị giao toàn bộ đồ cưới cho hai chúng tôi, tôi nói có sai không?”
Thật đúng là khôn khéo mà!
Nguyễn Quỳnh Anh cười nói: “Đúng vậy, không sai.”
“Nói như vậy, cô Quỳnh Anh thật sự muốn…”
“Đúng.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Tôi phải rời khỏi đây, cho nên từ nay đồ cưới giao cho mọi người, mẫu mã đều đã chuẩn bị xong, việc sản xuất cũng không có gì khó khăn, tôi tin rằng hai người chắc chắn có thể hoàn thành trong hai tháng.”
Hai người trợ lý liếc nhau: “Được, chúng tôi sẽ cố gắng.”
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn quanh phòng làm việc một lần, đưa chìa khóa giao cho hai người rồi bước ra ngoài.
Trở về phòng, Nguyễn Quỳnh Anh mang hành lý đựng quần áo ra, cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi thấy không có gì sai sót, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, viết một lá thư từ biệt.
Sau đó để thư ở trên bàn, bên cạnh đó còn đặt một chiếc thẻ ngân hàng.
Trong thẻ có hai trăm tám mươi tỷ đồng là Nguyễn Việt Anh cho cô, cô giữ lại toàn bộ.
Trong đó hai trăm mười tỷ đồng là để chuộc thân, còn dư lại bảy mươi tỷ đồng coi như tiền vi phạm hợp đồng của cô, vấn đề này cô cũng nói đến trong thư.
Cất bút vào ngăn kéo, Nguyễn Quỳnh Anh im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516199/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.