Chương trước
Chương sau
Trong suốt thời gian qua cô vẫn luôn luôn nghĩ đến vấn đề này.

Rõ ràng tính mạng của cô đã nên chấm dứt từ bốn năm trước rồi, nhưng cô lại vẫn kéo dài chút hơi tàn này đến tận bây giờ, rốt cuộc là vì lý do gì chứ?

Chẳng lẽ ngoại trừ muốn báo thù, thì chính là vì để nhận hết tất cả những đau khổ này sao?

Nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói xong, trong lòng Quản gia Hoàng cũng cảm thấy chua xót, ông ấy vuốt ve mái tóc của cô: “Cô Quỳnh Anh này, cô chớ nói lung tung, cô vẫn còn trẻ, sao có thể chết được, cô còn phải sống thật tốt ấy chứ."

"Tôi không sống được bao lâu nữa." Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay, nói.

Mí mắt Quản gia Hoàng giật giật một cái: “Cô nói vậy là có ý gì?"

"Tôi nói là, tôi không sống được mấy năm nữa, trái tim của tôi đã chết hơn phân nửa rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nức nở lẩm bẩm nói.

Quản gia Hoàng nhẹ nhàng thở ra, ông ấy còn tưởng rằng cô sắp chết luôn thật.

Thật sự là dọa ông ấy thót tim.

"Không đâu, cô Quỳnh Anh nhất định có thể sống sót, trái tim cô sẽ không sao đâu." Quản gia Hoàng nhẹ nhàng thì thầm an ủi cô.

Hai tháng trước cậu Hải đã bảo Bảo Quốc đi tìm trái tim thích hợp.

Ông ấy tin rằng nhất định sẽ có kết quả.

"Chú Hoàng, chú đừng an ủi tôi." Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, dựa vào lồng ngực của Quản gia Hoàng, yên lặng rơi nước mắt: “Tình trạng trái tim của mình thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất, trái tim lại không phải là thứ dễ tìm như vậy. Hơn nữa, tôi cũng không muốn tìm, tâm nguyện lớn nhất trước mắt tôi bây giờ, chính là báo thù cho bố mẹ tôi, trừ chuyện này ra, chẳng có chuyện gì là quan trọng nữa cả."

"Vậy còn cậu Hải thì sao?" Quản gia Hoàng lấy một tờ giấy từ trong túi ra, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa thử thăm dò ý cô, hỏi: “Cô thật sự không có ý định tiếp tục yêu cậu ấy nữa sao?"

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, không tránh cũng không né, mặc cho ông ấy giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt, giọng nói chứa đựng cả sự bất lực và suy yếu: “Tôi mệt mỏi rồi, thật sự... sắp không yêu thêm được nữa..."

"Ai..." Quản gia Hoàng thở dài.

Trong lòng cô đau khổ, ông ấy đều biết, nhưng mà cậu Hải cũng khổ sở không kém.

Là người biết chuyện bị kẹp ở giữa, ông ấy cũng không biết làm thế nào để có thể hóa giải được mâu thuẫn của hai người, mà mâu thuẫn của bọn họ, đã không chỉ đơn giản là hiểu lầm về tình cảm, mà còn là trộn lẫn cả những âm mưu trong đó.

Nhất là những ký ức của cậu Hải về cô Quỳnh Anh thực sự là quá kỳ quái, kỳ quái đến độ thậm chí ông ấy không thể không nghi ngờ liệu có phải người nào đó đã tẩy não cậu Hải rồi không.

Đang nghĩ ngợi thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên, cô giúp việc đẩy cửa ra, nhỏ giọng báo cáo: "Quản gia Hoàng, bác sĩ tâm lý đến rồi ạ."

"Được, mời bác sĩ lên đi!" Quản gia Hoàng thu lại mớ suy nghĩ đang bay xa của mình, ra lệnh cho cô ta.

Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh bất chợt trở nên rất kích động, thoát ra khỏi ngực ông ấy: “Chú Hoàng, chú mời bác sĩ tâm lý cho tôi ư?"

"Đúng vậy." Quản gia Hoàng gật đầu, không hề cảm thấy mình làm điều gì không đúng.

Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh trở nên trắng bệch, cô lắc đầu: “Đừng cho anh ta lên đây, bảo anh ta đi đi, trong lòng tôi không có bệnh, tôi không cần phải gặp bác sĩ tâm lý!"

"Cô Quỳnh Anh..."

"Chú Hoàng, chú bảo anh ta đi đi!"

"Nhưng mà… cô có một chút dấu hiệu của bệnh trầm cảm mà, cô Quỳnh Anh." Quản gia Hoàng bối rối khuyên nhủ cô.

Nguyễn Quỳnh Anh vùi đầu vào trong gối, cất giọng buồn buồn: “Không sao, tự nó sẽ tốt lên thôi."

"Tự để đó thì làm sao tốt lên được, cô Quỳnh Anh, cô vẫn nên nghe lời tôi..."

Lời còn chưa nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh đã dùng tiếng khóc nức nở của mình đánh gãy lời ông ấy: “Chú Hoàng, tôi thực sự rất ghét bác sĩ!"

Một câu rất ghét này của cô, Quản gia Hoàng lập tức hiểu rõ được nguyên nhân trong đó.

Ông ấy thở dài: “Tôi biết rồi, chỉ có điều, cô Quỳnh Anh à, cô thật không có vấn đề gì sao?"

Ông ấy vẫn có chút không yên lòng.

Tâm tình của cô quá bất ổn rồi, chỉ một cơn ác mộng đã có thể sụp đổ.

"Tôi không sao." Nguyễn Quỳnh Anh nức nở cất tiếng trả lời.

Quản gia Hoàng vuốt phẳng lại đồng phục quản gia bị cô kéo nhăn khi khóc lúc nãy: “Được, vậy tôi xuống dưới tiễn bác sĩ về, nhưng cô Quỳnh Anh, cô đừng có dọa tôi giống vừa rồi nữa, được không?"

Nguyễn Quỳnh Anh dường như không nghe thấy, không hề trả lời ông ấy.

Quản gia Hoàng biết thật ra cô nghe được lời ông ấy nói, chỉ là cố ý không trả lời mà thôi. Cuối cùng ông ấy lắc đầu đầy bất đắc dĩ rồi đi ra khỏi phòng.

Chờ đến khi ông ấy tiễn bác sĩ rời khỏi đây rồi trở lại phòng cô lần nữa, Nguyễn Quỳnh Anh đã nằm ngủ thiếp đi trên giường, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn cuộn thành một khối nho nhỏ, nằm co quắp trong chăn.

Sắc mặt cô trông thật nhợt nhạt, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, hai hàng lông mi ẩm ướt khép chặt lại một chỗ, giọt nước mắt vương trên đó còn chưa khô, trên hai hàng lông mày thì lộ ra vẻ mỏi mệt, hiển nhiên là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.

Quản gia Hoàng dém lại chăn cho cô xong, lại ra lệnh cho cô giúp việc múc nước giúp cô lau mặt, thay quần áo.

Còn bản thân ông ấy thì cũng không nhàn rỗi, xuống lầu sai người ở phòng bếp hâm nóng sẵn một chút cháo thịt nạc, để đến khi cô tỉnh lại có thể ăn được ngay.

"Quản gia Hoàng, bác sĩ Phong lại tới." Quản gia Hoàng vừa đi từ trong phòng bếp ra, cô giúp việc lại mang vẻ mặt đau khổ tiến lên báo cáo.

Quản gia Hoàng nhíu nhíu mày: “Lại tới để gặp cô Quỳnh Anh à?"

"Vâng."

"Đuổi đi, bảo với anh ta là bây giờ cô Quỳnh Anh còn chưa tỉnh lại, chờ khi nào cô ấy tỉnh, anh ta tự gọi điện thoại cho cô Quỳnh Anh đi." Quản gia Hoàng phất phất tay.

Cô giúp việc làm theo lời ông ấy.

Một lát sau, cô giúp việc lại cầm theo một túi kẹo bơ quay trở lại: “Bác sĩ Phong bảo tôi mang lên cho cô Quỳnh Anh."

Nhìn túi kẹo bơ này, quản gia Hoàng chỉ biết vuốt vuốt mi tâm: “Lúc trước không bảo cho anh ta biết là kẹo mà anh ta mang đến đều bị cô Quỳnh Anh vứt hết đi à, sao anh ta vẫn còn đưa đến làm gì?"

Hơn nữa, ông ấy cũng không thấy là cô Quỳnh Anh rất thích ăn kẹo.

Cô giúp việc cúi đầu không nói lời nào.

"Cô đưa lên phòng đi, tiện thể ở đó trông nom cô Quỳnh Anh, nếu như cô ấy lại gặp ác mộng thì lập tức gọi tôi." Quản gia Hoàng nói.

Cô giúp việc nhỏ giọng trả lời một câu, sau đó đi lên lầu trông chừng.

Mãi cho đến buổi chiều, Nguyễn Quỳnh Anh mới yếu ớt tỉnh lại.

Cô giúp việc kể lại chuyện Trần Cận Phong đến đây cho cô, cô nghe xong thì không có phản ứng gì, chỉ “ừ” một tiếng, biểu thị mình đã biết.

Sau đó cô giúp việc lại đưa túi kẹo bơ kia cho Nguyễn Quỳnh Anh.

Vốn dĩ cho rằng Nguyễn Quỳnh Anh sẽ ném cả túi kẹo đi giống như trước đây, thật không ngờ là lần này cô lại mở chiếc túi đó, lấy một viên kẹo từ bên trong ra rồi lột vỏ, chậm rãi ăn.

Cô giúp việc lặng lẽ đặt thùng rác xuống, yên tĩnh chờ ở bên cạnh.

Chờ Nguyễn Quỳnh Anh ăn xong, cô giúp việc mới mở miệng lên tiếng: “Cô Quỳnh Anh, tôi giúp cô rửa mặt nhé?"

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lắc đầu từ chối, nói: “Để tôi tự làm được rồi."

Nói xong, cô xuống khỏi giường, xỏ dép rồi đi tới phòng tắm.

Đi được hai bước, cô lại dừng lại: “Cô ném túi kẹo kia đi."

"Sao ạ?" Cô giúp việc ngẩn người: “Ơ... nhưng mà vừa rồi không phải cô đã..."

"Ném đi đi." Nguyễn Quỳnh Anh lại lặp lại một lần nữa, sau đó tiếp tục di chuyển bước chân, không hề thay đổi sắc mặt.

Kẹo, vẫn là những viên kẹo lúc trước, nhưng người đưa kẹo tới lại làm cho cô không làm cách nào để tha thứ được!

Cô giúp việc nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng chặt, lại nhìn túi kẹo đặt ở đầu giường kia, cảm thấy có chút đáng tiếc, lắc đầu một cái rồi ném vào trong thùng rác, lại cầm túi rác đi xuống dưới lầu.

Nguyễn Quỳnh Anh rửa mặt xong, cũng không đi xuống dưới ngay mà đi sang phòng để quần áo, lấy chiếc va li của mình ra, thu dọn hết những đồ vật của mình rồi cất vào.

Đến khi dọn dẹp xong xuôi, cô mới chợt phát hiện, đồ đạc của cô ở nơi này ít đến đáng thương, vẻn vẹn một cái va li cỡ vừa đã đủ để đặt hết đồ đạc của cô vào rồi.

Về phần những món quần áo, giày hay túi xách khác, đều là do Trần Vĩnh Hải chuẩn bị. Căn bản đó không phải là thứ thuộc về cô, nên cô cũng không có ý định đặt vào.

Thu thập xong hành lý, Nguyễn Quỳnh Anh thử nhấc lên, phát hiện cũng khá là nặng.

"Cô Quỳnh Anh, cô vẫn chưa rửa mặt xong à?" Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Là Quản gia Hoàng.

Nguyễn Quỳnh Anh cất kỹ rương hành lý vào trong phòng chứa quần áo, rồi mới trả lời: "Xong rồi đây."

"Vậy cô nhanh đi xuống ăn cơm đi, buổi sáng cô cũng chưa ăn gì, không thấy đói bụng à?"

Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ bụng, mới vừa rồi còn không nhận ra, bây giờ vừa nghe nhắc tới một cái đã cảm thấy đói rồi.

"Tôi tới đây." Nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh đi ra phía cửa, theo Quản gia Hoàng đi xuống lầu.

Cơm nước xong xuôi, cô nghỉ ngơi trong chốc lát thì có hai người trợ lý đến để đưa tin.

Hai mắt Nguyễn Quỳnh Anh hơi lóe sáng, dẫn hai người họ tới phòng làm việc.

"Cô Quỳnh Anh, đây là viên kim cương vỡ tối hôm qua tôi đã sửa lại, cô thử nhìn một chút xem có vấn đề gì nữa không." Một trợ lý dùng hai tay đưa cái túi trong tay lên.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy nhưng lại đặt luôn sang một bên: “Cái này không vội, trước tiên tôi nói cho các cô một số vấn đề cần chú ý khi chuẩn bị áo cưới đã."

"Được ạ."

Nguyễn Quỳnh Anh bắt đầu giảng giải, sau khi nói xong, lại phát hiện hai người trợ lý đều nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt thì phức tạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.