Nguyễn Quỳnh Anh lơ đãng nói: “Ừ.”
Tô Hồng Yên vui mừng khôn xiết, cô ấy lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Cô vẫn rất coi trọng chữ tín, nhưng cô rời đi như thế nào?”
“Cô không cần quan tâm chuyện này. Tóm lại tôi đã đi thì sau này sẽ không quấy rầy cô và Trần Vĩnh Hải nữa. Tạm biệt!” Nguyễn Quỳnh Anh nói dứt lời, lập tức kết thúc cuộc điện thoại.
Mặc dù Tô Hồng Yên cảm thấy hơi bực mình vì Nguyễn Quỳnh Anh cúp điện thoại trước, nhưng khi nghĩ tới chuyện cô đã rời đi, nên cô ấy đè nén sự bực tức trong lòng xuống. Tô Hồng Yên vui mừng phấn khởi đi vào trong quán cà phê.
“Cô gái, đến đường Lý Thái Tổ rồi.” Lái xe dừng xe lại, quay đầu nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô cất điện thoại đi, sau đó cảm ơn lái xe, trả tiền rồi xuống xe. Sau đó, cô kéo vali hành lý đi về phía Bảo tàng Thất Tình ở ven đường.
“Xin chào.” Nguyễn Quỳnh Anh đi về phía quầy tiếp tân.
“Cô muốn mở tủ trưng bày à?” Nhân viên trực ở quầy lễ phép hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh xua tay nói: “Không, tôi tới tìm giám đốc của bảo tàng.”
“Giám đốc của chúng tôi đi công tác rồi.” Người nhân viên kia trả lời.
“Đi công tác rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nhân viên trực ở quầy gật đầu: “Đúng vậy, cô tìm giám đốc của chúng tôi có việc gì không ạ?”
“Có một vài việc nhỏ thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng cười đáp lại.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516198/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.