Trần Vĩnh Hải làm như không nghe thấy gì, mấy cái đập trên lưng, đối với anh mà nói, chẳng khác nào như gãi ngứa.
Một tay của anh đỡ lấy eo Nguyễn Quỳnh Anh, một tay vặn mở cánh cửa phòng làm việc, sau khi ra khỏi phòng thì trực tiếp đi thẳng về hướng thang máy.
Văn phòng của Thư ký Diêm ở ngay bên cạnh văn phòng chủ tịch, anh ấy nghe thấy động tĩnh thì vội vàng chạy ra ngoài xem xét.
Nhìn thấy một màn này, anh ấy lập tức trợn tròn mắt.
“Tổng giám đốc Hải, chủ tịch, hai người đang...” Thư ký Diêm xấu hổ đứng đó, trố mắt nhìn hai người.
Nguyễn Quỳnh Anh bị Trần Vĩnh Hải khiêng đến lộn tùng phèo, không thể quay đầu qua được, chỉ có thể vẫy tay gọi to: “Thư ký Diêm, cứu tôi, mau cứu tôi xuống với!”
Thư ký Diêm nhìn bộ dạng khó chịu của cô, lại nhìn sang Trần Vĩnh Hải mặt lạnh như tiền, thở dài nói: “Tổng giám đốc Hải, anh vẫn nên thả chủ tịch xuống dưới đi đã!”
Trần Vĩnh Hải không hề có phản ứng gì, mà vẫn lạnh lùng đi tiếp: “Tránh ra!”
Thư ký Diêm nhíu nhíu mày, nhất quyết không nhượng bộ: “Tổng giám đốc Hải, anh làm thế này thì chủ tịch rất không thoải mái. Hơn nữa, nếu bị người ta nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi đàm tiếu sau lưng, chủ tịch làm gì còn mặt mũi nào mà đi gặp người khác nữa chứ!”
Những lời này không hẹn mà trùng với những suy nghĩ ở trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh, cô lắc lư thân thể, kích động nói: “Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516189/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.